Chương 103: Anh sẽ đi tìm em chứ?
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 563 chữ
- 2022-02-04 07:56:14
Một lúc lâu sau, cô quay sang nhìn khung cảnh phía ngoài cửa sổ xe:
Đừng hỏi nhiều như vậy, chị Linh, em về rồi nói với chị sau.
Dứt 8lời, Ôn Huyền vội vàng cúp điện thoại.
Trong xe chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió.
Tối hôm q6ua cô thật sự muốn chết.
Ôn Huyền hơi hối hận vì đã trêu chọc anh.
Anh không khác gì dã thú hung mãnh nhất thế gian, nuốt cô v5ào trong bụng từng chút một, ăn sạch không thừa một chút bã nào.
Bởi vì, dường như những việc đó chẳng hề quan trọng, đều là bí mật được bọn họ giấu trong gió, chỉ có thể ngầm hiểu, tự mình cảm nhận sự ảo diệu trong đó.
Vì sao tối hôm qua xe lại bị hỏng đây?
Đi qua khu phục vụ, chiếc xe dừng lại.
Ôn Huyền hận không thể co mình 3lại, cô mặc chiếc áo lông cao cổ màu cà phê sẫm, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen.
Xinh đẹp phóng khoáng, nhưng lúc này, nửa kh9uôn mặt nhỏ đang núp ở dưới cổ áo, chỉ lộ ra cái mũi thon dài, lông mi hơi hơi run, vành tai đỏ bừng.
Tối hôm qua...
Lúc đầu anh còn khá dịu dàng, nhưng dần dà, anh quả thực chẳng khác nào dã thú.
Nếm thử mới biết hương vị.
Ôn Huyền càng nghĩ càng cảm thấy hại cho anh quá.
Hôm nay cô ngủ liền một mạch đến tận trưa, khi tỉnh lại thì chỉ thấy cả người đau nhức, giống như bị nghiền nát một cách tàn nhẫn.
Cô ngủ lâu như vậy, anh cũng không đánh thức cô.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã lên xe rồi, Ôn Huyền không biết là cứu viện tới, hay là vì nguyên nhân gì khác, cũng không đi hỏi anh.
Hơi thở của Ôn Huyền hơi dừng lại, cuối cùng vặn vẹo giãy giụa xuống dưới, người đàn ông này, anh vẫn biết cơ đấy! Vậy mà tối hôm qua còn tra tấn cô không biết bao nhiêu lần.
Đúng thật là hai mươi tám năm chưa từng chạm vào phụ nữ.
Kết quả vừa mới gặp lại gặp đúng người gợi cảm xinh đẹp như cô.
Ôn Huyền xuống xe đi toilet, thế nhưng khi xuống xe, cô cựa chân, cắn chặt bờ môi.
Thân xe việt dã khá cao, trước kia cổ xuống xe rất dễ dàng, nhưng hiện tại thì...
Đột nhiên, người đàn ông bên cạnh mở cửa xe bên kia ra, vòng qua đầu xe, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt cô.
Khuôn mặt nhỏ của cô hiện lên sự lúng túng, người đàn ông dễ dàng bế cô từ trên xe xuống, đóng cửa xe lại, lẳng lặng bể cô đi toilet.
Gương mặt Ôn Huyền lập tức đỏ bừng lên, vội vàng nói:
Em...
tự em đi là được.
Thật sự có thể sao?
Anh hỏi.
Khi Ôn Huyền đi ra, người đàn ông đã chờ đợi ở cửa, trong tay còn xách theo một túi đựng thức ăn vừa mới mua.
Anh đợi cô.
Thời khắc đó, Ôn Huyền bỗng thấy hoảng hốt, như thể anh là bạn trai của cô, hai người chỉ là cặp đôi yêu nhau bình thường.
Nhưng trên thực tế Hai người quay lại, Lục Kiêu đi cùng cô, đi rất chậm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.