Chương 104: Tôi từng gặp người tốt hơn
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 552 chữ
- 2022-02-04 07:56:13
Có làn gió thổi ngang qua, mang theo mùi hương hoa thoang thoảng.
Ôn Huyền chậm rãi đi vào biển hoa, đắm chìm trong khung cảnh xi8nh đẹp này.
cái mông? Sao cô luôn có thể nói ra những từ ngữ khiến người khác không thể hiểu được như vậy chứ? Khóe mắt hơi giật giật, Lục Kiêu cất di động, hờ hững nói:
Tôi thấy cũng không khác lắm.
Không có gì khác nhau.
Ôn Huyền đâu biết anh nghĩ như thế nào, chỉ hơi hơi cắn răng, khẽ hừ một tiếng:
Em thấy anh còn là kẻ tệ bạc đấy! Sướng xong kéo quần lên là rũ bỏ trách nhiệm!
Ai ngờ, giây tiếp theo, cô nghe thấy anh nhàn nhạt nói một câu:
Tôi đã thấy lúc nó vểnh hơn.
Cho nên, những lúc khác đều không vểnh bằng lúc ấy.
Chụp thêm mấy bức nữa đi, anh xem vòng eo vòng mông chụp chưa vểnh lắm.
Nói xong cô lại đi vào, tạo mấy tư thế, cố ý phô ra dáng người gợi cảm thướt tha của mình.
Khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, đơn thuần kết hợp với dụ hoặc.
Hình ảnh dừng lại ở khoảnh kh9ắc đó, đây là ký ức cô để lại cho Thanh Hải, cũng là cho chính mình.
Lục Kiêu nhìn hình ảnh cô gái ở trên ảnh chụp kia, ánh mắt 6hơi dao động.
Cuối cùng cô xoay người lại, hai tay giơ cao lên đan vào nhau, để lộ ra cánh tay trắng tinh tế cùng với vòng eo trắn3g nõn mềm mại.
Cô hơi hơi ngửa đầu, nhắm hai mắt lại như hòa vào làm một với biển hoa kia.
Khi Ôn Huyền quay lại, nhìn ảnh chụp trong tay anh, lúc này mới thỏa mãn nói:
Bây giờ còn tạm được, anh xem ảnh này chụp mông không giống ảnh trước, vểnh cao hơn, đúng là ăn nhau cái mông!
Lục Kiêu:
...
Ăn nhau...
Mà Ôn Huyền nhìn anh nói xong rời đi, sau khi não bộ kịp load lại lời anh nói, cả người cô lập tức hóa đá.
Fck, anh, anh nói cái gì?
Ôn Huyền lề mà lề mề, không muốn xuống xe.
Cô không rõ vì sao đến bây giờ Lục Kiêu vẫn không hỏi cách liên lạc với cô.
Tâm tư của anh rất khó đoán, không ai biết anh có suy nghĩ gì.
Anh chụp cho Ôn Huyền rất nhiều ảnh, Ôn Huy5ền đi tới xem, muốn ghép vào khung chín ô rồi đăng lên Weibo, nhưng có mấy kiểu chụp không được hài lòng lắm.
Xe khởi động, lúc này thật sự rời đi.
Buổi chiều, xe đến sân bay Tây Ninh.
Đã nhìn thấy lúc cô vểnh hơn...? Chết tiệt, tại cô bị điếc, đôi mắt bị mù rồi sao? Đó là lời mà một người đàn ông nghiêm túc lạnh lùng như anh có thể nói sao? Ôn Huyền trở lại trong xe, mặt đỏ ửng.
Không biết là do tức giận, hay là xấu hổ.
Chẳng lẽ, đêm qua thật sự chỉ đơn giản là mối tình hờ với anh thôi sao.
Lục Kiêu lấy hành lý của cô xuống, đưa cô đi vào trong.
Đi mua vé máy bay với cô xong, chuẩn bị đến cửa kiểm tra an ninh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.