Chương 133: Lục kiêu: ôn huyền, chúng ta kết bạn wechat đi
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 693 chữ
- 2022-02-04 07:57:04
Ôn Huyền thấy anh đồng ý,lúc cúi đầu nấu mì khóe môi cô không nhịn được cong lên.
Anh dẫn cô đi gặp bố mẹ.
Điều này chứng minh cái g8ì? Nhất là đối với một người đàn ông nghiêm túc như Lục Kiêu.
Một người chính trực, trưởng thành, chững chạc, có năng lực và có trách nhiệm như vậy, cô cảm thấy cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp được nữa.
Anh cho cô một cảm giác an toàn không gì có thể sánh được.
Trước khi gặp Lục Kiêu, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn.
Không cần biết tôi có tiền hay không, em cũng không thể cho.
Ôn Huyền không biết tại sao anh lại cố chấp với vấn đề này như vậy, chỉ có thể liên tục đồng ý.
Lục Kiêu thật sự rất đói bụng.
Cô làm mì ngon như vậy, bưng lên bàn, anh cúi đầu lên xuống hai ba lần, thoáng một cái là đã ăn xong.
Ôn Huyền nhìn bóng lưng anh ăn cơm, không hiểu sao đáy lòng cô lại giống như có một sợi lông tơ quét qua.
Một cảm giác nào đó đang lớn dần lên trong cô.
Một tô mì rất nhanh đã được làm xong, trong lúc mì sợi đang sôi sùng sục, Ôn 3Huyền đổ trứng xào cà chua vào nồi, ngay lập tức mùi thơm từ trong nồi tỏa ra khắp nơi, nước cà chua đậm đà ướm lên sợi mì khiến nó
càng th9êm rực rỡ.
Cô cắt nhỏ một ít ngò gai, hành lá rồi rưới thêm chút dầu mè vào khi tắt bếp. Chỉ thoáng cái, một tô mì tuy đơn giản nhưng lại đ6ủ sắc đủ vị ra lò, thật đúng là khiến cho Lục Kiêu có cảm giác đói bụng.
Ôn Huyền rất hài lòng với bát mì của mình, nhưng mà có đánh chết c5ô cũng không nói cô chỉ biết làm món này.
Lục Kiêu nhìn cô mặc tạp dề, dáng vẻ nghiêm túc dịu dàng nấu ăn cho anh, anh:
...
Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ nấu ăn cho anh, ngoại trừ mẹ anh.
Ôn Huyền sửng sốt một hồi, sau đó chậm rãi nói:
Trình Đông Nguyên là bạn trai đầu tiên của em. Anh ta danh tiếng lẫy lừng, còn giàu hơn em, sau đó anh chính là...
Cô nói đến đây, giọng điệu hơi ngừng lại, nét mặt cô có mấy phần tế nhị:
Em cứ tưởng anh là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, em đã chuẩn bị sẵn sàng sau này sẽ chăm chỉ kiếm tiền, nhưng ai ngờ anh vậy mà...
Thế nhưng giờ phút này đây, cô thực sự cảm thấy anh là một người đàn ông tốt đáng để gửi gắm cả đời.
Ngay cả khi có một khoảng cách lớn giữa thân phận và công việc của họ, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ, không muốn một chút nào...
Lúc này, khi Lục Kiêu đã ăn xong, cô tranh thủ xoay người cởi tạp dề.
Một người từng ở trên chiến trường, trải qua bao gió tanh mưa máu như anh chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng như thế này.
Ôn Huyền xoay người đi lấy một cái bát lớn, nhưng lại nghe thấy Lục Kiêu đột nhiên nói:
Ôn Huyền, em có biết không, sau này em không thể tùy tiện đưa tiền của mình cho đàn ông.
Hả?
Anh bất chợt nói như vậy, khiến Ôn Huyền không kịp phản ứng.
Tôi không biết trước đây em có như thế không, nhưng em phải biết rằng một người đàn ông thực sự yêu em thì sẽ không duỗi tay xin tiền người phụ nữ của mình.
Một người đàn ông còn bố mẹ, anh em, dù thế nào cũng không đến lượt phải vay mượn tiền của phụ nữ, sống chết là chuyện khác, còn những chuyện còn lại thì tuyệt đối không thể.
Nhưng càng cố gắng cởi, ngón tay của cô càng trở nên không linh hoạt.
Đúng lúc này, một bàn tay to duỗi ra, anh đi tới sau lưng cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.