Chương 134: Thím thượng, tôi thấy thím rất rành đấy
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 577 chữ
- 2022-02-04 07:57:03
Thân thể mảnh mai mềm yếu của Ôn Huyền giật bắn lên, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Cô nắm chặt cái giẻ trong8 tay, nín thở và ho nhẹ một tiếng:
WeChat... Em không dùng cái này thường xuyên nên không quen với nó lắm, mà hơ3n nữa, chẳng phải chúng ta đã có số điện thoại rồi sao... Vậy, vậy là đủ rồi...
Giầy tiếp theo, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người nhẹ tênh, hóa ra là Lục Kiêu đã cởi n5út buộc tạp dề xuống giúp cô.
Đáy lòng cô thở phào nhẹ nhõm, đang định chuồn sang một bên thì đột nhiên bóng người phía sau hơi cúi người, hai cánh tay duỗi ra từ sau lưng cô, bàn tay to trực tiếp chồng lên kệ bếp.
Cô hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng tay của anh, không lệch đi đâu chút nào.
Thế nhưng rốt cuộc cô vẫn không thoát được.
Hơi thở ấm áp phả vào tai và cổ cô, giọng nói nhàn nhạt của anh không nhanh không chậm buông xuống:
Thật không thím Thượng? Nhưng tôi nghĩ thím cũng khá rành, cũng khá quen với nó mà.
Hai từ kia vừa nói ra.
Anh, anh đang làm, làm gì vậy...
Anh lại lên tiếng, giọng nói thêm mấy phần lạnh nhạt:
Không hay dùng, không quen dùng thật sao?
Không hiểu sao cô lại cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm dày đặc, cô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Ôn Huyền chỉ cảm thấy trong đầu cô như có sấm sét, suýt nữa là nổ tung đầu cô.
Đâu!
Không ngờ anh, anh...
Vừa dứt lời, cô chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ yếu ớt bên tại.
Là thím Thượng Lộ Tiêu, thím không nhớ sao?
Ôn Huyền:
...
Cô nắm chặt cái giả trong tay, trong phút chốc, cả người cô như muốn sụp đổ, nhắm mắt lại, mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt tiếp.
Lục Kiêu thầy cô đỏ cả tại, tiếp tục nói:
Thím Thượng thực sự không phải là em sao? Vậy thím ấy là ai nhỉ? Có muốn kiểm tra giúp tôi không?
Hai cánh tay thon dài, lặng lẽ vây kín mọi đường đi của cô.
Cả người Ôn Huyền sững sờ.
Tư... tư thế này! Hơi thở nam tính hoàn toàn bao lấy cô!
Vừa nói xong, cô gượng cười hai 9tiếng.
Chỉ có điều khi cô vừa dứt lời, bầu không khí bỗng yên lặng vài giây.
Nhưng có lẽ vì chột dạ nên c6ô cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Cô nhắm mắt lại, quả đấm nhỏ nắm chặt, vành tai đỏ bừng.
Khi cất tiếng lần nữa, cô giống như đang cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc, tiếp tục giả vờ ngây thơ:
Thím... thím Thượng gì cơ? Anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu...
Nào có thể ngờ được.
Nói đến đây, anh hơi khựng lại:
Dù sao thì thím ấy còn nói muốn sờ cơ bụng của tôi mà.
A!!!
Lúc này, trong lòng Ôn Huyền như có một con sóc đất đang gào thét!
Dường như cô không thể chịu đựng được nữa, cô thẳng thừng đẩy anh ra rồi bỏ đi, đầu gục xuống, khuôn mặt cô nóng bừng.
Nhưng khi cô vừa bước ra, phần eo bị ôm lại từ phía sau, cô kinh ngạc kêu lên, lưng đập vào ngực anh.
Trong giây tiếp theo, anh nắm cằm của cô, nghiêng người, cúi đầu xuống...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.