Chương 413: Em không chờ được nữa, muốn lấy anh (1)
-
Trêu Chọc Vượt Giới
- Phó Cửu
- 553 chữ
- 2022-02-17 04:42:43
Nụ cười trên môi Ôn Huyền dần biến mất. Cô nhìn anh, nói một cách dịu dàng và nghiêm túc:
Lục Kiêu, em không chờ được nữa, muốn lấy anh.
8
Ngày hôm ấy, ánh mặt trời rực rỡ.
Cô lật một trang nhật ký ra, trong đó viết:
A Ngôn, anh ở bên kia có ổn không? Thời gian trôi qua nhanh quá, thoắt cái anh đã ba mươi tuổi rồi. Anh có nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không, hôm đó...
Nét chữ uốn lượn, tất cả có mấy trăm chữ.
Gió thổi vào cửa sổ, làm tấm rèm đung đưa. Không biết từ lúc nào, trong phòng ngủ phát ra tiếng động, như thể vừa có một chiếc ghế đổ xuống đất.
Gió bắt đầu lớn dần, quyển nhật ký trên bàn kêu soàn soạt, những trang giấy nhanh chóng bị lật ra.
Ôn Huyền và Lục Kiêu đứng ở đầu khu tổ hợp viện Bắc Kinh.
Dòng xe như nước, cái 3gọi là
khói lửa nhân gian
được thể hiện rõ trong thành phố này.
Cô tắm rửa, sấy khô tóc, dọn phòng thật gọn gàng.
Vị trí gần ban công bày các loại hoa, đang vươn mình hứng ánh nắng.
Dường như hôm nay vẫn chỉ là một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác.
Nhưng khi viết xong câu đó, cô chậm rãi đứng lên.
Cô ngồi trước bàn, viết trang nhật ký thử một nghìn lẻ ba.
Hôm nay là ba năm kể từ khi anh qua đời.
Trong một căn hộ không mấy rộng lớn.
Nhưng cô nghĩ, sau khi quay xong bộ phim này, mình sẽ nghỉ ngơi một thời gian, rời xa nơi đô thành tấp nập, tới Thanh Hải tìm anh.
Cô sẽ kiếm một nơi nào đó thật thoải mái, ngày ngày phơi nắng đọc sách, làm thức ăn ngon, và... chờ anh trở về.
Thời khắc ấy, Lục Kiêu không nói ra được một câu nào.
Anh ké6o cô vào lòng, ôm lấy cô thật chặt, bàn tay cũng siết chặt quyển sổ hộ khẩu của cô.
Cuối cùng, anh đặt một nụ hôn lên trán cô, khà5n giọng nói:
Ôn Huyền, em đã giao cả đời mình cho anh, anh sẽ không để em thua đâu.
Ôn Huyền không nói gì, chỉ tựa đầu vào lòng anh, nở nụ cười ngọt ngào.
Thứ mà Lục Kiêu đang cầm, là sổ hộ khẩu của cô.
Cô gửi s9ổ hộ khẩu từ Thượng Hải tới, muốn đi đăng ký kết hôn với anh.
Mà hôm nay, cô mở một trang ra, chỉ viết xuống một câu.
Cô viết rất chậm, nhưng lại rất kiên định.
Cô tin anh, từ đầu tới cuối luôn tin anh.
Cô không biết Lục Kiêu sẽ ở lại Bắc Kinh bao lâu nữa, có lẽ cũng không còn nhiều thời gian.
Nó như một thước phim quay lại mỗi một ngày trong một ngàn lẻ ba ngày qua, như hồi kết cho ký ức từ ba năm trước...
Cuối cùng, quyển nhật ký dừng lại ở trang cuối cùng, trên đó chỉ có một câu: A Ngôn... Em đi gặp anh đây.
Trên chiếc tủ đầu giường của cô vẫn còn đặt một lọ thuốc nhỏ ghi dòng chữ Paroxetine hydrochloride - một loại thuốc chuyên dùng để điều trị bệnh trầm cảm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.