• 4,030

Chương 429


Nhưng khi nhìn thấy anh ta, trong đôi mắt đỏ ửng của Ôn Huyền hiện lên nét kinh ngạc.


Giáo, giáo sư...

Vừa mở điện thoại ra, cô thấy có một tin nhắn WeChat, nhưng không phải là của Lục Kiêu, mà là của Hoắc Khải.
Hoắc Khải gửi một bức ảnh tới cho cô, sau đó vội vàng hỏi: [Chuyện gì thế hả? Hôm nay một người anh em của anh đi ngang qua con đường này, nói là tận mắt trông thấy một vụ tai nạn, còn gửi ảnh cho anh.
Giờ thì hay rồi, ngay cả anh ta cũng biết mình khó mang thai.
Ôn Huyền không biết Lục Kiêu đi ra ngoài làm gì, thậm chí tới buổi trưa, khi y tá mang cơm đến cho cô, anh cũng không xuất hiện.
Đúng thế8, người mặc quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng vừa xuất hiện trước mắt cô chính là Giáo sư Tiêu mà cô từng gặp trong khu trực thuộ3c ở Thanh Hải.
Dáng người dong dỏng, sống mũi cao, đeo cặp kính viền vàng gọng bạc.
Hình như mới mổ xong nên anh ta đi hơi chậm.
Ôn Huyền nhìn tờ khăn giấy trong tay, rồi lại nhìn theo bóng anh ta. Cô không khóc nữa, lắng lặng lau nước mắt nước mũi.
Có thể nào thì cô cũng không9 ngờ là mình lại gặp anh ta ở bệnh viện, đồng thời còn chung phòng bệnh.
Đây là duyên phận gì thế này?
Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên đầu giường rung lên.
Ôn Huyền vội vàng cầm nó lên.
Hiện tại đang là lúc Ôn Huyền yếu ớt và bất lực, mãi mà không thấy anh về, cô không khỏi lạc lõng hơn, cũng chẳng có tâm trạng đầu mà ăn cơm.
Lục Kiêu đi làm gì vậy?
Chẳng cần nghĩ Ôn Huyền cũng biết, anh ấy thấy cô ở bệnh viện thì nhất định sẽ lo lắng chạy tới.
Cô cầm điện thoại, do dự xem có nên gọi điện thoại cho Lục Kiêu, hỏi anh đi đâu hay không. Cô... rất nhớ anh.
Ôn Huyền bất đắc dĩ thở dài một hơi, gửi định vị vị trí bệnh viện cho anh ấy, nếu không thì anh ấy sẽ không chịu bỏ qua cho cô đâu.
Sau khi cô gửi định vị, Hoắc Khải nhắn lại hai chữ: [Chờ đó!]
Không ngờ cư dân mạng không nhận ra, còn Hoắc Khải thì lại vô tình phát hiện.
Trong lúc cô còn đang do dự không biết phải nói thế nào, Hoắc Khải đã gọi điện thoại tới.
Có lẽ là bởi vì bàn tay nghe theo tiếng gọi của trái tim, Ôn Huyền trượt từ chối.
Hoắc Khải gửi mấy dấu hỏi chấm tới.
Thật là mất mặt!
Có ma mới tin là anh ta không nghe thấy gì. Nhưng ai mà ngờ đằng sau tấm rèm đó lại là người quen cơ chứ!
Nghe vậy,6 Tiêu Diệc Hàng khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói:
Vừa rồi ngoài tiếng khóc của cô ra thì tôi không nghe thấy gì hết, cô đừng lo. Cô c5ứ tiếp tục đi, tôi đi ra ngoài một lát, cô ở trong này nghỉ ngơi cho tốt.

Dứt lời, anh ta xoay người ra ngoài.
Có phải cái cô đứng trên dải cây xanh là em không? Bây giờ em đang ở đâu, có làm sao không hả?!]
Ôn Huyền đọc tin nhắn mà anh ấy gửi tới, cô không khỏi nghẹn lời.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn kiềm chế.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trêu Chọc Vượt Giới.