• 157

Chương 44: Bầy thú


Người đàn ông lời nói đứt quảng, nói được vài từ lại phun ra một ngụm máu, chưa hết lời đã ngã quỵ xuống đất, hơi thở thoi thóp lúc có lúc không.

Lục Thiên Kiêu thoán kiểm tra thương thế của người đàn ông, sau đó nói

-Nhìn vết thương trên người hắn, xem ra là bị ma thú tấn công, hơn nữa không phải là một con. Chỗ này là vết hổ trảo, trên vai trái lại là dấu răng của chó sói.

-Còn cứu được hay không?

Diệp Bạch nhíu mày hỏi

Luân Vũ Tuyệt đặt tay lên cổ người đan ông kiểm tra mạch đập rồi lắc đầu

-Với tình trạng bị thương nghiêm trọng như này, hắn có thể cầm cự chạy được đến đây đã là tốt lắm rồi. Hiện trạng mất máu quá nhiều, mạch lúc có lúc không, cho dù chúng ta có cầm máu được cho hắn thì hắn cũng không cách nào qua khỏi.

-Hả?

Lục Thiên Kiêu đột nhiên a lên một tiếng, cẩn thận cạy bàn tay của người đàn ông ra, cầm lên một nhành hoa trắng thấm đẫm máu tươi

-Đây không phải là Bạch Tuyết Lan sao? Người này không lẽ là từ thung lũng Yên Tử đi ra?

-Cái này là Bạch Tuyết Lan sao?

Luân Vũ Tuyệt nhìn nhành hoa màu trắng bị nhuộm đỏ một phần trên tay Lục Thiên Kiêu, sau đó lại khẽ liếc qua những vết thương khủng khiếp trên cơ thể người đàn ông, liền nhíu mày lại

-Lục đại ca, Diệp Bạch, hồi này hai người có nghe hắn nói gì không? Chả nhẽ thú triều đang thật sự xảy ra, hơn nữa còn bắt nguồn từ thung lũng Yên Tử!

Thú triều, hiểu nôm na là một cơn sóng thần do rất đông ma thú tạo thành, ập vào lãnh thổ nhân loại, mà cứ mỗi lần như thế xảy ra, sẽ có hàng chục triệu người bị giết, thật sự là một đại thảm họa.

Diệp Bạch nghe vậy liền cảm thấy sống lưng lành lạnh, lo lắng nói

-Lục đại ca, nếu thú triều bắt nguồn từ thung lũng Yên Tử, vậy bây giờ chúng ta đi đến đó chắc chắn là tự sát? Không thì cứ tính như thế này đi, nhiệm vụ của chúng ta chỉ yêu cầu hái một đóa hoa Bạch Tuyết Lan đem về, cũng không phải nói là nhất định phải là Bạch Tuyết Lan hái từ thung lũng Yên Tử. Hiện nay Bạch Tuyết Lan cũng đã có, đem đi rữa sạch máu đi là xong rồi.

-Bông hoa này không dùng được

Lục Thiên Kiêu lắc đầu, tiện tay vức bông hoa xuống mặt đất.

-Thứ mà đoàn trưởng yêu cầu là một cây Bạch Tuyết Lan hoàn hảo, còn cành hoa này là do tên này dùng cường lực mà bức đi, sống chưa được mấy ngày liền sẽ tàn lụi, không có giá trị.

-Thế nhưng còn thú triều thì làm nào?

Diệp Bạch vuốt mồ hôi tráng, để hắn đối đầu với ma thú cấp 3, hắn chắc chắn sẽ xông lên không chút chần chừ, nhưng đây lại là cả một đàn hàng trăm nghìn con ma thú a, đâm đầu vào chính là tự sát.

-Diệp Bạch, bình tĩnh một chút, đây chỉ là sự dự đoán sơ bộ của tao thôi, bằng vào lời một kẻ sắp chết không thể đưa ra kết luận chính xác được.

Luân Vũ Tuyệt vỗ vai Diệp Bạch, cười trấn an nói

-Vũ Tuyệt nói đúng, không thể tin tưởng một vài lời của một người đang bị lâm vào hoảng loạn cực độ được. Huống chi…..

Dừng một chút, Lục Thiên Kiêu khẽ quan sát bầu trời yên ả trên cao rồi nói tiếp

-Huống chi, thú triều cũng đâu dễ xảy ra đến như vậy.

-Là như thế nào?

Diệp Bạch chớp mắt hỏi

Lục Thiên Kiêu mỉm cười nói, tâm trạng đã khôi phục sự trầm tĩnh thường ngày, từ từ giải thích

-Hiện tượng làn sóng ma thú đông đảo ập vào lãnh thổ nhân loại, người ta thường gọi nó là ‘thú triều’, nhưng thực ra có đến hai loại thú triều khác nhau.

-Loại thứ nhất là Chiến Tranh Thú Triều, đây là cuộc chiến một mất một còn của nhân loại và ma thú với mục đích tranh giành khu vực sinh sống. Điều đặc biệt của loại thú triều này đó là nó có quy mô cực kỳ lớn, lên đến cả vài chục triệu con ma thú tập hợp thành một đội quân khủng bố, hoạt đọng dưới sự chỉ đạo của một con Thú Vương Tối Cao. Bởi vì thế, loại thú triều này chính là loại kinh khủng nhất, có thể quyết định sự tồn vong của cả đế quốc.

-Bất quá tiền đề để Chiến Tranh Thú Triều diễn ra là phải có Thú Vương Tối Cao lãnh đạo, mà Thú Vương Tối Cao đâu có dễ mà sinh ra. Muốn trở thành Thú Vương Tối Cao thì một con trong Ngũ đại Thú Vương phải tự tay giết chết bốn con Thú Vương còn lại để nuốt lấy ma hạch của bọn chúng, từ đó sử dụng nguồn năng lượng khổng lồ đó để mà tiến hóa thành ma thú cấp 6. Do đó, Chiến Tranh Thú Triều trong lịch sử nhân loại rất hiếm khi xảy ra, phải qua mấy ngàn năm, thậm chí mười mấy ngàn năm mới xuất hiện một lần.

-Loại thứ hai thì ít nguy hiểm hơn một chút, nhưng mỗi lần diễn ra cũng lấy đi không ít sinh mạng dân chúng, được gọi là Lưu Vong Thú Triều. Nguyên nhân dẫn đến loại thú triều này là do hai con Thú Vương đánh nhau, mà thường thường thì ‘trâu bò hút nhau, ruồi muỗi chết’, cho nên đám ma thú cấp bậc yếu hơn liền chạy ra khỏi rừng để lánh nạn, vô tình tạo ra một đợt thú triều bất đắc dĩ công kích nhân loại.

Diệp Bạch nghe đến đây liền bật thốt

-Vậy là đám ma thú đi tị nạn chiến tranh à? Kinh thật!

Lục Thiên Kiêu phì cười

-Nói như thế cũng không sai, bọn chúng chính là đi tị nạn chiến tranh đó, bất quá cái đám dân tị nạn này hơi bị mất dạy, đi đến đâu là phá đến đấy mà thôi. Đó, các em cũng thấy, hiện nay trời quang mây tạnh, thỉnh thoảng chỉ có một vài con ma thú chim bay qua, làm gì có hiện tượng của thú triều chứ. Đa phần chính là gã này gặp phải một bầy ma thú rồi tưởng lầm là thú triều cũng nên.

-Nhưng mà nếu đúng như Lục đai ca nói, cộng với việc kẻ này bỏ chạy nhưng vẫn nắm trên tay một nhành Bạch Tuyết Lan, vậy có phải hay không, thung lũng Yên Tư đang có một bầy ma thú tụ họp?

Luân Vũ Tuyệt bất chợt nói đúng vào trọng tâm.

Lục Thiên Kiêu khẽ gật đầu

-Có thể là như vậy, nhìn vào vết thương trên người hắn, xem ra là một tộc quần chó sói và tộc quần hổ đang trang giành địa bàn tại thung lũng Yên Tử.

Diệp Bạch chần chừ hỏi

-Vậy phải làm sao đây? Ba chúng ta mà đối mặt với hai tộc quần ma thú thì có khác gì đối mặt với thú triều đâu chứ?

Luân Vũ Tuyệt tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng cũng không khác Diệp Bạch là bao. Hắn không sợ phải chiến đấu nhưng hắn thật sự ‘sợ chết’, hắn còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, hắn không thể chết một cách vô ích ở đây được. Tuy nhiên Luân Vũ Tuyệt vẫn rất tin tưởng Lục Thiên Kiêu - vị tiểu đội trưởng trí nghĩa này, nên lựa chọn im lặng đợi quyết định của hắn.

Nhìn hai tiểu đệ bộ dạng căng thẳng trước mặt, Lục Thiên Kiêu lại thản nhiên cười nói

-Hai em đừng nhìn anh như thế, tuy anh không biết sợ là gì nhưng anh không muốn chết một cách vô ích a. Anh tính như thế này hai em xem thử được không, hiện tại tất cả đều chỉ dừng lại ở việc suy đoán, cho nên chúng ta cứ theo lộ trình định sẵn và tiếp tục đi, mục tiêu là thung lũng Yên Tử.

-Nếu mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường và không có việc gì xảy ra là tốt nhất, nhưng lỡ như những gì chúng ta dự đoán trở thành sự thật, vậy thì anh sẽ ngay lập tức hủy bỏ nhiệm vụ rồi theo đường cũ trở về. Chỉ vì một nhiệm vụ cấp C mà bắt ba chúng ta phải liều mạng, chuyện làm ăn này không có lời. Các em nghĩ sao?

Nghe vậy, Diệp Bạch thở phào một hơi cười nói

-Còn nghĩ gì nữa, em cầu còn không được đây. À mà lúc trở về nhưng không hoàn thành nhiệm vụ, đoàn trưởng sẽ sử lý chúng ta ra sao thế Lục đại ca?

Lục Thiên Kiêu nghe vậy lại bật cười nhưng không có trả lời, nhìn qua Luân Vũ Tuyệt

-Cứ thế mà làm!

Luân Vũ Tuyệt trong tâm thở phào một hơi, cười nói

-Kẻ này chết rồi, đợi em trấn lột hắn một chút rồi chúng ta đi. Nơi này đã bắt đầu bốc mùi máu tanh, không nên nán lại lâu.

Nói rồi, Luân Vũ Tuyệt bắt đầu lục lọi quần áo người đàn ông, tìm ra một cái Túi Da nhỏ và một tấm bản đồ da thú được cất cẩn thận trong túi áo trong, bởi vì thời gian gấp gáp nên cũng không kiểm tra gì mà đem nhét hết vào trong Túi Da của mình.

Sau đó, cả ba người chếch theo hướng khác mà đi, tránh xa con đường rãi đầy máu tươi của người đàn ông kia.

………………

Trời gần ngã về chiều, ánh hồng rực rỡ xuyên qua những tán cây, trải dài trên mặt đất.

Diệp Bạch, Lục Thiên Kiêu, Luân Vũ Tuyệt, ba người như ba bóng đen lao vun vút trong khu rừng tựa chốn không người, tốc độ cực nhanh

-Lục đại ca, chúng ta đi cả buổi nhưng lại không chạm mặt lấy một con ma thú, chuyện này không bình thường chút nào!

Diệp Bạch ngưng trọng nói

-Chẳng lẽ thật sự là Chiến Tranh Thú Triều chuẩn bị diễn ra, mà bọn ma thú không có mặt chính là do Thú Vương Tối Cao hiệu triệu.

Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức thể hiện tài năng ‘Gia Cát Dự’ của mình

-Không cần đoán già đoán non, chưa đến 5 cây số nữa là đến thung lũng Yên Tử rồi, tới đó khắc biết.

Dứt lời, tốc độ Lục Thiên Kiêu lại bạo tăng một lần nữa, giống như một con liệp báo phóng vút đi. Diệp Bạch và Luân Vũ Tuyệt mang tâm trạng nặng nề nhanh chóng bám theo.

Mười phút sau, ba người chỉ còn cách thung lũng Yên Tử hơn 500m, Lục Thiên Kiêu liền ra hiệu dừng lại, sau đó từ từ cẩn trọng tiến lên. Phía trước, nơi được gọi là thung lủng Yên Tử chính là một vùng địa hình có dạng lòng chảo được kẹp giữa hai ngọn núi Lục Vĩ và Thất Vĩ cao chất ngất, độ cao so với chân núi khoản hơn 500m. Lối vào thung lủng của ba người Luân Vũ Tuyệt là theo sườn núi của Lục Vĩ đi dọc xuống.

-Phía trước hình như có động tỉnh, em nghe thấy tiếng thú rống!

Diệp Bạch đột nhiên nói

Luân Vũ Tuyệt và Lục Thiên Kiêu lập tức đưa tai lắng nghe

-Đúng là có tiếng thú rống, hơn nữa không phải một tiếng mà rất nhiều tiếng.

Lục Thiên Kiêu khẽ nói, đưa mắt nhìn Luân Vũ Tuyệt ra hiệu

-Để em

Luân Vũ Tuyệt gật đầu, con mắt trái lập tức biến thành màu vàng, Thông Tuệ Kim Nhãn kích hoạt nhìn thẳng về phía trước.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Luân Vũ Tuyệt liền hít một hơi khí lạnh, da đầu dựng đứng cả lên. Bời vì cả một mảnh rừng phía trước, đâu đâu cũng là ma thú, số lượng lên đến mấy trăm con gần một ngàn, đông như một cái tổ kiến.

Thu hồi Thông Tuệ Kim Nhãn, Luân Vũ Tuyệt hít sâu một hơi cố lấy lại bình tĩnh, hạ thấp thanh âm đến mức thấp nhất, khẽ nói

-Phía trước có ma thú, rất nhiều, gần ngàn con đang tập hợp trong thung lũng Yên Tử, chúng ta về thôi, nếu tiếp tục đi vào mà để bọn chúng phát giác ra thì chắc chắn không còn đường sống.

-Ôi trời, vậy là có thú triều thật à?

Diệp Bạch vừa kinh ngạc lại vừa giật mình thốt lên tiếng gió

-Các em núp yên ở đây, anh thám thính thử xem.

Lục Thiên Kiêu dặn dò một tiếng liền phóng người lên một cây đại thụ gần đó, y như một con khỉ nhanh chóng leo tọt lên ngọn cây, nép mình nấp sau một tán lá rậm rạp, đưa mắt nhìn về phía xa.

Chỉ thấy trước mắt là một đàn thú khổng lồ hơn ngàn con, bao gồm cả ma thú cấp 2 và 3, thậm chí có một vài con cấp 4. Mặc kệ là thú ăn thịt hay là ăn cỏ, bọn chúng đều hòa thuận tập hợi lại với nhau, xếp thành một hình vòng tròn khổng lồ bao quanh thung lũng Yên Tử, giống như một bức tưởng thành vững chắc bảo vệ nơi này.

Trong vòng tròn ma thú là một vùng đồng cỏ xanh mướt bừng bừng sức sống, cùng với một cánh đồng Bạch Tuyết Lan trắng như mây vô cùng xinh đẹp mọc bên trên, đi sâu vào thêm chút nữa là một hồ nước trong vắt như mặt gương, phản chiếu hình bóng xanh thẳm bao la của bầu trời, giống như tại nơi đây, trời và đất nối liền với nhau. Một khung cảnh bình yên nhưng lại phi thường mĩ lệ, thật sự là một tuyệt tác của tạo hóa.

Tuy nhiên điều làm Lục Thiên Kiêu để ý nhất lại chính là bóng dáng của con người, đúng vậy, ở trong vòng vây khổng lồ của ma thú, trên cánh đồng bát ngát hơn hoa cỏ kia, đang có vài bóng người nhỏ bé đang di chuyển qua lại, thậm chí có thể nhiều hơn, bởi vì khoản cách quá xa nên không cách nào nhìn rõ.

-Tại sao lại có con người ở đây? Hơn nữa làm sao bọn chúng có thể yên ổn sống trong một bức tưởng ma thú kinh khủng như thế?

-Chẳng lẽ là cường giả Ngưng Hình Cảnh, không đúng, dù cho có là Ngưng Hình Canh cường giả như đoàn trưởng, nhưng nếu gặp phải đám ma thú đông nghịt này thì cũng chắc chắn thi cốt vô tồn, bên trong đó còn có cả ma thú cấp 4 a!

-Hay là chiến sư tu vi khủng bố Phản Tổ Cảnh tọa trấn, chỉ có sức mạnh của cường giả Phản Tổ Cảnh mới có thể áp chết hơn ngàn đầu ma thú như thế này được.

-Nhưng mà không đúng, nếu mà cường giả Phản Tổ Cảnh ra tay, Thú Vương nằm trong vùng màu đỏ nhất định sẽ ngay lập tức nhận ra và tìm đến.

-Chuyện này rốt cuộc là sao mới đúng?

------Hết------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trứng Rồng.