Chương 45: Không lối thoát
-
Trứng Rồng
- QuytSweet
- 2446 chữ
- 2019-08-25 07:51:31
Rời khỏi ngọn cây, Lục Thiêu Kiêu nét mặt nghiêm trọng nói
-Đúng là có rất nhiều ma thú, hơn nữa còn tạo thành một vòng tròn khép kín thung lũng Yên Tử. Tuy nhiên đây không phải là thú triều, bời vì bên trong vòng tròn ma thú có người hoạt động
-Sao lại thế được, quá mức vô lý!
Diệp Bạch bộ dạng không thể tin nổi
Luân Vũ Tuyệt dù cũng kinh ngạc nhưng bình tĩnh hơn, nói
-Vô lý hay không thì không cần biết, vì sao đám người kia hoạt động được trong vòng vây của ma thú lại càng không quan trọng. Sức mạnh hiện tai của chúng ta quá nhỏ yêu, không thể can dự vào chuyện này được, Lục đại ca, hủy nhiệm vụ thôi.
Lục Thiên Kiêu lập tức gật đầu
-Vũ Tuyệt nói không sai, những sự kiện như thế này không phải là nơi đám Không Linh Cảnh chúng ta nhúng tay vào được, rút thôi.
Nói rồi, cả ba người bắt đầu chầm chậm lùi về phía sau, hết sức cố gắng không đánh động đếm đám ma thú khủng bố đằng xa.
Roẹt!
Vào đúng lúc này, bổng nhiên một cột sáng đỏ rực phóng thẳng lên trời cao từ trung tâm thung lũng Yên Tử, xuyên qua tầng mây đâm thẳng không trung.
Grào!!!!
Grào!!!!
Cột sáng vừa xuất hiện, bầy ma thú khổng lồ bắt đầu bạo động, bọn chúng điên cuồng gầm gầm thét từng tiếng rống kinh thiên động địa, chấn nhiếp lòng người
-Chuyện gì xảy ra?
Luân Vũ Tuyệt cả kinh trợn mắt
-Cột sáng này, chẳng lẽ là kỳ bảo xuất thế?
Diệp Bạch lẩm bẩm một mình
-Đừng quan tâm nữa, mặc kệ có phải kỳ bảo hay là không, chạy mau thôi, đám thú kia bị kích động rồi.
Lục Thiên Kiêu hét lớn, cơ bắp toàn thân bùng nổ sức mạnh, như một con liệp báo phóng vút trong rừng rậm
-Lục đại ca nói đúng, Diệp Bạch, bảo toàn tính mạng là chuyện quan trọng nhất đi thôi.
Trong âm thanh ‘roẹt roẹt’ ồn ào của cột sáng, Luân Vũ Tuyệt nói lớn một câu rồi lập tức phóng đi
Diệp Bạch tất nhiên nào dám chần chừ, cấp tốc ra sức đuổi theo.
Cả ba người điên cuồng hướng khu vực màu xanh mà chạy trối chết. Tuy nhiên….
Ầm…...ầm….. ầm
Grào!!!
Kéc!!!
Chạy chưa được bao lâu, mặt đất lại bắt đầu ầm ầm rung chuyển, kèm theo đó là hàng loạt tiếng thú kêu, chim rống kinh động khắp không gian.
Dùng Thông Tuệ Kim Nhãn quan sát, Luân Vũ Tuyệt lập tức nín thở, hét lớn
-Lục đại ca, Diệp Bạch, mau quay lại, trước mặt chúng ta chính là một bầy ma thú, thậm chí có cả ma thú chim có khả năng phi hành.
-Mẹ nó chứ, ma thú mà cũng biết chơi thế gọng kìm!
Diệp Bạch điên tiết chửi lớn, lập tức khựng người lại rồi chạy ngược trở lại
Lục Thiên Kiêu nhíu chặt lông mày, nghiêm trọng hỏi lớn
-Vũ Tuyệt, có đường ra không?
Luân Vũ Tuyệt lau mồ hôi lạnh trên tráng, Thông Tuệ Kim Nhãn đảo quanh một vòng, gấp gáp nói
-Không có, đám ma thú này rất đông, hơn cả ngàn con di chuyển theo hình bán nguyệt, gần như bao phủ một phần ba chu vi thung lũng Yên Tử. Bây giờ dù cho chúng ta đổi hướng khác thì cũng không thể nào chạy thoát khoải đám ma thú này được.
Lục Thiên Kiêu bất lực nói
-Không lẽ chúng ta lại phải bỏ mạng vô ích tại đây? Không ngờ nhiệm vụ đầu tiên của tiểu đội Lam Điểu lại là nhiệm vụ tự sát!
Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ kỳ lạ, Diệp Bạch nói lớn
-Lục đại ca, lúc nãy anh có nói bên trong vòng vây ma thú có nhiều nhân loại hoạt động tự do phải không, hay là chúng ta tìm cách đi vào bên trong đó như bọn họ? Đây có lẽ là lối thoát duy nhất của chúng ta.
-Làm sao mà vào được, không lẽ lại giẫm lên đầu máy trăm con ma thú để đi vào?
Lục Thiên Kiêu vô kế khả thi mà lắc đầu
-Em nghĩ em đã tìm ra cách
Luân Vũ Tuyệt trên tay không biết từ lúc nào đã có thêm một tấm bản đồ da thú, thân thể đột ngột lướt ngang qua bên phải, hét lớn
-Đi theo em, em biết đường vào thung lũng Yên Tử ở nơi nào rồi.
Nghe vậy, hai người Lục Thiên Kiêu và Diệp Bạch dù rằng không hiểu mô tê gì nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bám theo, bọn họ tin chắc Luân Vũ Tuyệt sẽ không đùa bỡn trong lúc nguy cấp như thế này.
Cả ba người tốc độ đều đạt đến cực hạn, giống như ba bóng đen vù vù lướt nhanh trong khu rừng rậm rạp, cuối cùng sau năm phút di chuyển đã chạy đến một vách núi phủ đầy rêu phong cao hơn 10m. Phía sau bọn họ vẫn là một đàn ma thú phô thiên tái địa ầm ầm đuổi theo, khoản cách giữa đôi bên chưa đến 20m.
-Cửa vào đây rồi.
Hải Hổ Bạo Phá Quyền, phá cho ta
Luân Vũ Tuyệt hét lớn một tiếng, bộc phát sức mạng toàn thân, quyền đầu mang theo hư ảnh hải hổ màu lam nhạt oanh kích lên vách núi.
ẦM!
Vách núi tưởng chừng như vững chải liền bị đánh cho sập đổ, để lộ một đường hầm dẫn sâu vào bên trong, tối đen như mực. Có lối thoát, cả ba liền lao vút vào bên trong đường hầm, điên cuồng chạy sâu vào bên trong. Cứ thế chạy mãi, chạy mãi
Đợi cho đến khi không còn cảm thấy được khí tức bạo ngược của ma thú đằng sau lưng nữa, ba người mới chịu dừng lại, hít thở từng hơi nặng nhọc.
-Sống rồi, cuối cùng cũng sống rồi.
Diệp Bạch cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa rớt xuống sông, chống hai tay xuống đất ra sức hít thở, tim đập đùng đùng như một cái máy làm việc quá tải. Cái này cũng không phải hắn chạy mệt mà là do nổi sợ khi treo trên bên bờ vực sống chết tạo ra. Có thể nói, nếu ba người chậm lại một chút nữa, cho dù là hai hay ba giây thôi cũng đủ mất mạng rồi.
Cả người Lục Thiên Kiêu cũng ướt đẫm mồ hôi nhưng thể trạng vẫn tốt hơn Diệp Bạch, sau một vài lần hít sâu đã khôi phục lại bình thường. Hắn nghi hoặc nhìn Luân Vũ Tuyệt nói
-Vũ Tuyệt, làm sao em biết nơi đây có ẩn giấu đường hầm?
-Là nhờ cái này
Luân Vũ Tuyệt thở dài một hơi, lấy áo lau sạch mồ hôi trên mặt rồi đưa tấm bàn đồ da thú đang cầm trên tay cho Lục Thiên Kiêu
-Là nhờ tâm bản đồ này, em tìm thấy nó trên người đàn ông chúng ta bắt gặp tại đồng cỏ cao.
Lục Thiên Kiêu nhận lất tấm bản đồ, nhanh chóng mở ra xem. Tấm bản đồ này cũng có chút tương tự như bản đồ của hắn, đều có năm vùng nguy hiểm được phân chia vô cùng rõ ràng, một đỏ, hai vàng, hai xanh. Có điều đây chỉ là bản đồ của hai ngọn núi Lục Vĩ và Thất Vĩ, hoặc nói chính chính xác hơn là vùng địa thế nằm giữa hai ngọn núi, cũng chính là thung lũng Yên Tử.
Bên trên bản đồ, ngoài những địa danh đã biết trước ra còn có một hệ thống đường ngầm chằng chịt nằm sâu dưới lòng đất dẫn vào bên trong thung lũng Yên Tử, mà đường hầm mà bọn họ đang đứng chính là một trong số đó.
Gấp tấm bản đồ lại, Lục Thiêu Kiêu cười nói
-Hai đứa, hiện giờ trước mắt chúng ta có hai lựa chọn.
-Thứ nhất là ở yên tại đây, đợi cho đám ma thú này giải tán thì chúng ta ra về, bất quá chừng nào bọn chúng giải tán thì anh không biết, hoắc có lẽ bọn chúng sẽ lần mò vào bên trong này cũng nên.
-Thứ hai là men theo đường hầm này mà đi vào bên trong thung lũng Yên Tử, điều tra xem chuyện gì đang diễn ra ở đó, cột ánh sáng màu đỏ kia là gì? Tại sao đám ma thú lại tụ tập nơi đây? Làm thế nào mà những người kia có thể thoải mái hoạt động bên trong vòng vây ma thú? Rối cuộc có phải là dị bảo xuất thế hay không?
-Và tất nhiên, chúng ta sẽ không quên hái một đóa Bạch Tuyết Lan đem về.
-Bắt đầu biểu quyết, ai đồng ý không được giơ tay!
O o o. Không một ai giơ tay.
Lục Thiên Kiêu vô tay cái bạch, cười hì hì
-Đã không có ai phản đối, vậy thì chúng ta đi thôi.
Đến lúc này, Diệp Bạch mới sực tỉnh lại, liên tục xua tay
-Ấy…ấy…ấy! Lục đại ca làm như vậy là không được nha, lừa đảo cũng vừa thôi chứ…. Chúng ta mới vừa thoát chết trong gan tất xong, anh lại muốn chúng ta đi liều mạng là sao?
-Đừng, em đừng có mà xuyên tạc lời anh, đây là đi điều tra chứ không phải đi liều mạng, đương nhiên nếu tiện tay thì cũng có thể lấy luôn kỳ bảo cũng được! Không phải lúc nãy em cũng hét lên là phải đi vào bên trong sao?
Lục Thiên Kiệu lập tức đính chính lại lời nói
Diệp Bạch tiếp tục lắc đầu
-Đó là bởi vì khi đó quá nguy hiểm, em cũng chỉ là nói đại mà thôi. Hiện giờ thì khác rồi, đi vào bên trong vòng vây của hàng ngàn con ma thú thì khác nào tự sát?
Luân Vũ Tuyệt khẽ vỗ vai Diệp Bạch, nháy lông mày cười nói
-Đừng quá quan trọng hóa vấn đề, chúng ta chỉ là đi thám thính thử mà thôi, cũng chưa chắc là bị đám ma thú kia làm thịt. Mày thử nghĩ xem, lỡ đâu chúng ta vào đó lại nhân phẩm bạo phát lấy được kỳ bảo tới tay thì sao.
-Mày cũng biết, có được kỳ bảo thì tất nhiên tu vi sẽ thăng tiến nhanh chóng, quang trọng hơn nữa là tu vi càng cao, tán gái càng dễ thành công nha! Buồn buồn còn có thể đem kỳ bảo ra khè đám con gái, tao đam bảo bọn họ sẽ gay lập tức đổ gục như rạ cho mà coi.
Diệp Bạch ngờ ngợ nhìn Luân Vũ Tuyệt
-Thật sao?
Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức lấy thái độ thề trời thề đất, vô cùng son sắc gật đầu cái rụp
-Thật so với con lật đật còn thật hơn!
-Thôi dẹp giùm cái ông tướng, tao cũng không phải thằng bại não mà mày làm cái giọng đó , tao chỉ sợ là sợ chúng ta dù có đoạt được kỳ bảo nhưng lại không có mạng mà sài thôi. Nếu hai người đã muốn thế thì tao còn cách nào khác sao, mẹ kiếp thích thì nhích!
Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng, vung chân đạp đít Luân Vũ Tuyệt một cái
-Vậy chúng ta đi thôi. Yên tâm đi, anh cũng đâu có muốn tìm chết, chúng ta cứ thăm dò thử thôi, không được thì quay lại.
Lục Thiên Kiêu cười nói, lấy ra một hộp quẹt nhỏ đốt một bó củi khô làm đuốc, dẫn đầu tiến lên. Kế tiếp là Diệp Bạch, Luân Vũ Tuyệt vẫn ở đằng sau canh hậu như mọi khi.
Đường hầm này, càng đi vào sâu càng ẩm ướt, sờ lên bề mặt thậm chí còn bị ướt tay, có thể nằm cạnh một mạch nước ngầm.
-Có người.
Tiếp tục đi thêm khoản mười năm phút, Lục Thiên Kiêu bất chợt dừng lại, đồng thời dập tắc luôn bó đuốc của mình. Sau khi đập tắc đuốc, ba người có thể dễ dàng trông thấy đằng xa xa có một chút ánh sáng léo lắc hắt ra tại một góc cua.
-Là bọn người cùng băng với nhóm người mà anh đã thấy sao?
Diệp Bạch hỏi nhỏ
Lục Thiên Kiêu lắc đầu
-Không biết, nhưng theo như bản đồ, thông đạo này chính là dẫn vào bên trong thung lũng Yên Tử, rất có thể những người này cũng dựa vào mấy cái thông đạo này mà xuyên qua vòng vây ma thú, đi vào bên trong. Chỉ là không biết tại sao đám ma thú lại không tấn công bọn họ.
-Đằng trước là một khúc cua tạo thành góc khuất rất thuận lợi cho chúng ta, cứ tiếp cận lại gần thử xem.
Luân Vũ Tuyệt đề nghị
-Được!
Ba người từng bước thật chậm tiến lên, hoàn toàn không gây ra bất kỳ một tiếng động nào.
Đứng sát ngõ cua, Lục Thiên Kiêu hơi nghiên đầu ra xem một chút.
Chỉ thấy cách ngõ cua không xa là hai kẻ mặc đồ kiểu lính đánh thuê, tên nào cũng đều thuộc dạng to cao lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn đang nói chuyện phiếm với nhau, hình như đứng gác một lối đi khác của đường hầm.
-Có hai tên canh cổng, Diệp Bạch, em xử lý đi.
-Được!
Long Hồn Vũ Kỹ - Địa Kê Long Hỏa, Địa Kê Biến Thân
Diệp Bạch gật đầu, cả người lập tức được bao bọc bên trong Chiến Giáp Quái Thú rách nát khó coi, đôi chân gà thon dài nhún một cái, tốc độ hắn nháy mắt tăng mạnh, vụt một tiếng liền như một làn gió biến mất.
Sau đó hai tiến ‘soạt, soạt’ vang lên, hai tên lính đánh thuê ánh mắt trợn trừng không thể tin nổi, bụm lấy cái cổ ào ạt máu tươi ngã ầm xuống đất, đến chết vẫn không hiểu mình chết như thế nào.
Lục Thiên Kiêu rời khỏi khúc cua, mỉm cười vô cùng hài lòng
-Diệp Bạch, kỹ thuật giết người của em càng lúc càng hoàn thiện rồi, ra tay rất đẹp, rất ngọt.
-Ha ha, cũng là nhờ Lục đại ca dạy tốt.
-Lục đại ca, anh xem cái này
Luân Vũ Tuyệt lục soát hai thi thể thu hoạch chiến lợi phẩm thì tìm được hai tấm thẻ kim loại mỏng, bên trên có in hình một cái đầu cá mập đầy răng nhọn màu xanh lam, bên trên có ghi ba chữ ‘Ngô Thụ Văn’ và ‘Tĩnh Khôi’
Lục Thiên Kiêu nhận lấy tấm thẻ, ngay khi nhìn rõ biểu tượng cá mập, ánh mắt liền co rụt thành đầu kim, đây là biểu hiện khi con người nhận thức nguy hiểm tột độ.
-Không ngờ lại là người của bên quân đội, xem ra chúng ta vừa chính thức trở thành tội phạm của đế quốc rồi!
-------Hết------