• 157

Chương 46: Thành quả huấn luyện, một chiêu-một mạng


Diệp Bạch chớp mắt nghi hoặc

-Tội phạm là sao? Mà quân đội là quân đội nào? Là một quân đoàn đánh thuê giống như chúng ta à?

Lục Thiên Kiêu lắc đầu

-Không, ý của anh là quân đội thật sự cơ, chính là quân đội của đế quốc. Nếu anh đoán không lầm thì hai tên này là binh lính thuộc quân đoàn Cá Mập, một trong sáu quân đoàn chủ lực bảo vệ biên giới phía bắc. Xem ra chúng ta vừa mới nhúng tay vào vũng bùn rồi.

-Nghiêm trọng như vậy sao? Cũng chỉ là hai tên lính bình thường thôi, ai biết chúng ta đã ra tay mà truy cứu chứ?

Luân Vũ Tuyệt khó hiểu nói

Nghe vậy, Lục Thiên Kiêu liền cười

-Anh lo lắng không phải chuyện này. Ý của anh là người bên quân đội có mặt ở đây, chắc chắn chính là vì kỳ bảo kia, hơn nữa bọn họ còn cải trang làm lính đánh thuê chứng tỏ đây là một kiểu nhiệm vụ bí mật. Tuy nhiên chúng ta lại vô tình đi vào cái ổ bí mật này, vậy em nghĩ phía quân đội sẽ làm như thế nào?

Diệp Bạch lập tức đáp lời

-Giết người diệt khẩu?

-Chính xác, bởi vậy anh mới nói là chúng ta vừa xa chân vào vũng bùn, cực kỳ khó thoát ra.

Lục Thiên Kiêu cười khổ đáp. Dù vậy, nếu để ý kỹ thì có thể thấy, vẻ mặt của Lục Thiên Kiêu khi nhắc đến quân đội không có vẻ gì là sợ hãi giống như lúc bị đàn ma thú rượt đuổi như vừa nảy, ngược lại, bên trong đó lại có một ý vị thâm sâu không thể diễn tả thành lời, giống như là hận ý.

Luân Vũ Tuyệt lại không chút sợ hãi, hắn nở nụ cười tự tin nói

-Như thế cũng không nhất định, kỳ bảo xuất thế, cơ hội của mỗi người đều như nhau, mặc kệ quân đội hay quân điếc gì, hắc, chỉ cần chúng ta không để bị tóm là được rồi. Em nói thật, so với đám ma thú như sát thần đòi mạng ở ngoài kia, đám người quân đội này chả là cái đinh gì.

Diệp Bạch bộ dạng mỏi mệt vặn người một cái, giống như Luân Vũ Tuyệt không chút sợ hãi, tùy ý nói

-Được rồi đó, đừng có ở đó mà tranh luận nữa, vừa nãy là ai thuyết phục em liều mạng, hai người rốt cuộc có đi hay không?

Lục Thiên Kiêu làm vẻ mặt ngạc nhiên

-Hai em không sợ trở thành tội phạm truy nã à? Đây là đối đầu trực tiếp với quân đội của đế quốc đấy nhé, không phải đám ba lăn nhăn ngoài kia đâu!

-Không!

Luân Vũ Tuyệt dứt khoát nói

-Đến cả hang ổ của ngàn con ma thú cũng dám xông vào rồi thì còn sợ cóc khô gì nữa! Lục đại ca, anh quyết định đi.

Diệp Bạch vỗ ngực nói

Nhìn hai thiếu niên huyết khí bừng bừng, Lục Thiên Kiêu thế nhưng bổng nhiên cười phá lên một tiếng sảng khoái. Nét lo lắng cùng do dự đột nhiên biến đâu mất hết, thay vào đó là đôi mắt đỏ rực như máu, hiện lên sự điên cuồng của bản chất.

Đấm ngực mỗi người một cái, Lục Thiên Kiêu cười nói

-Xem ra cả ba chúng ta là cùng một loại người, một đám liều mạng. Đến cả uy quyền đế quốc các em còn không sợ, vậy thì anh cũng không dấu làm gì, thật ra anh cùng với đoàn trưởng của quân đoàn Cá Mập là có thù oán thâm sâu, hiện giờ có thể phá hủy việc làm ăn của hắn, cơ hội trời cho như thế này, anh sao có thể bỏ qua chứ. Đi thôi.

Dứt lời, Lục Thiên Liêu liền lấy một bó đuốc cắm trên tường, theo thông đạo vào hai tên lính đang canh gác đi vào

-Dân liều mạng nhưng mà là liều mạng vì lợi ích, không phải liều mạng vô ích a.

Luân Vũ Tuyệt lên tiếng đính chính lời nói của Lục Thiên Kiêu, nhanh chân đuổi theo

Diệp Bạch tò mò hỏi

-Lục đại ca, anh với đoàn trưởng quân đoàn Cá Mập có mối thù gì thế?

-Miễn bàn!

…………………

Cứ thế, sau khi làm rõ mục đích, ba người dọc theo đường hầm mà đi.

Mà dọc theo đường hầm cũng có rất nhiều ngã rẽ khác nhau, mà mỗi ngã rẽ đều có hai tên lính bộ dạng cao to canh giữ. Có điều những tên lính này thật sự đều là bọn to con rẻ tiền, chưa kịp làm ra phản ứng đã bị Diệp Bạch và Luân Vũ Tuyệt dễ dàng giải quyết, tất cả đều là một chiêu đoạt mạng, cả quá trình diễn ra chưa đến mười giây.

Giết xong hai tên lính cuối cùng, Luân Vũ Tuyệt vung vẫy chiến đao đầy máu tươi, dùng Thông Tuệ Kim Nhãn nhìn về phía ánh sáng bập bùng cuối đường hầm không xa nói

-Đến lối ra rồi, bên ngoài có bảy lính canh, trong đó có một tên hình như là đội trưởng, tu vi cao hơn binh lính phổ thông chút ít, vẫn tốc chiến tốc thắng hay sao?

-Ừ, ra tay nhanh một chút, đừng để chúng lên tiếng báo động, bảo toàn ưu thế bất ngờ và bí mật của chúng ta!

Lục Thiên Kiêu gật đầu ra lệnh

-Rõ!

………….

Ở bên ngoài đường hầm, bầu trời đã về đêm nhưng những đóa hoa Bạch Tuyết Lan vẫn phát sáng rực rỡ vô cùng mỹ lệ, khắp nơi đều là hương cỏ hoa thơm ngát. Phía xa xa ở giữa mặt hồ, vẫn là một cột sáng màu đỏ bắn thẳng lên trời cao, liên tục phát ra âm thanh roẹt roẹt vô cùng ồn ào.

Một tên lính có chút mỏi mệt ngã người trên thảm cỏ, bộ dạng vô cùng hưởng thụ

-Có thể ngày ngày ngắm cảnh đẹp như thế này, bảo tao ở đây cả đời cũng được.

-Mày cứ nằm mơ đi, thung lũng Yên Tử là nơi thường xuyên có ma thú hoạt động, nếu không phải vì có sức mạnh thần kỳ của loại bảo vật kia thì mày có thể thoái mái nằm đó được sao.

Tên lính bên cạnh cười châm chọc

Một tên lính khác biểu hiện có chút hưng phấn nói

-Nói ra cũng thật ghê gớm, bảo vật có thể khống chế ma thú tao cũng không phải là chưa thấy qua, tỷ như Thú Tiêu của Thú Môn chẳng hạn, thế nhưng mà bảo vật có thể khống chế cả ngàn con ma thú cùng một lúc, thật sự quá sức tưởng tượng. Nếu lần này mà thành công lọt vào tay Vân tướng quân - Vân đoàn trưởng, quân đoàn Cá Mập chúng ta liền sẽ trở thành ma thú quân đoàn đầu tiên trong lịch sử đế quốc, sức mạnh lập tức gia tăng gấp bội a. Sợ rằng đến Hoàng Kim quân đoàn nơi thủ đô của Đại tưởng Trần Nguyệt Minh cũng không thể sánh bằng.

-Im lặng, Linh Đại, ngươi đứng lên cho ta, đừng có mà nằm đó. Còn các ngươi nữa, nghiêm chỉnh lên cho ta, cố gắng mà canh gác cẩn thận, đợi nhiệm vụ này thành công, mỗi đứa đều sẽ được ban thưởng hậu hỉnh.

Tên đội trưởng râu quai nón trừng mắt quát một tiếng. Bổng nhiên ‘rít’ một tiếng, một cái gai nhọn hình xoắn ốc bất ngờ từ bên trong đường hầm phóng ra, găm xuyên qua vai hắn.

-Có tập kích từ đường hầm, mọi người cẩn thận….ọc!

Một tên lính phản ứng kịp thời hét lớn, tuy nhiên hắn chỉ vừa mới mở miệng, lại một cái gai khác đã phóng ra đâm thẳng vào miệng, lập tức xuyên thủng vòm họng.

Đồng thời lại có tiếp tục bốn gai nhọn nối đuôi nhau phóng ra, lần lượt bắn vào tay, bụng, và cổ ba tên lính khác, chỉ trượt mất một gai.

-Mọi người mau triển khai khiên chắn, kích hoạt Chiến Giáp. Văn Kiệt, ngươi bắn pháo hiệu báo động, thông báo cho Tiêu tiên sinh. Mau!

Tên đội trưởng một tay ôm lấy vết thương nơi bả vai, một tay rút kiếm hét lớn

Tuy nhiên còn chưa đợi tên lính gọi là Văn Kiệt kia đốt pháo hiệu, một thanh chiến kích màu đen đã phóng vút ra mang theo lực đạo cực mạnh, lập tức xiên qua người hắn rồi đem cả thi thể gắm trên bãi cỏ.

Sau đó, từ trong đường hầm, ba bóng đen lao vút ra, chiến đao răng cưa bôi đầy độc tố chém mạnh vào bốn chiến khiên lỏng lẻo, ‘ầm’, lập tức phá tan đội hình phòng thủ. Quan cảnh sau đó không khác gì sói nhập bầy dê, tùy ý chém giết.

Luân Vũ Tuyệt cả người bọc trong Chiến Giáp giống như u linh, lợi dụng đám binh lính còn chưa triển khai Chiến Giáp xong, hai tay liền cầm chiến đao quét ngang một cái, chém bay đầu của một tên lính gần nhất, đồng thời cái đuôi đầy gai nhọn ở sau lưng cũng phóng ra xiếc cổ một tên lính khác.

Diệp Bạch hai tay hai liềm, cộng với tốc độ siêu cường, nháy mắt cũng đã cắt cổ hai tên lính còn lại, máu tươi phung trào ướt cả bãi cỏ.

Còn Lục Thiên Kiêu, sau khi lao người ra cũng không nhặt lấy chiến kích của mình, hai quỷ trảo màu đỏ liền hướng tên đội trưởng đâm đến, một trảo chộp lấy thanh kiếm, một trảo đập thẳng vào lồng ngực.

Bùm

Tên đội trưởng lập tức bị đánh bay, Chiến Giáp mới thi triển xong dù có thể bảo toàn cho hắn một mạng nhưng trên ngực đã bị đục thủng năm cái lỗ, máu tươi không ngừng theo các khe hở mà rí rách chảy ra ngoài.

‘Mình đường đường là chiến sư Không Linh Cảnh cao cấp, làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, không đúng, cơ thể mình hình như đang dần dần tê cứng. Đúng rồi, chính là cái gái nhọn kia, nhất định trên đó có bôi độc dược, đáng chết!’

Tên đội trưởng hét lớn

-Các ngươi rốt cuộc là ai, dám thò mũi vào công việc của quân đội, có biết đây là tội phản quốc sẽ bị giết cả nhà hay không hả? Khôn hồn thì…..ặc

-Chết đến nơi mà còn đe dọa, óc chó thật

Lục Thiên Kiêu nhìn tên đội trưởng bị chết do độc tố Tê Liệt phát tác, cười châm biếm

-Diệp Bạch, giúp Vũ Tuyệt lấy chiến lợi chẩm đi, anh đi thám thính một chút..

Một phút sau, hai người Luân Vũ Tuyệt đã xong việc và Lục Thiên Kiêu cũng từ ngọn đồi cỏ hơi cao gần đó trở lại

-Anh tính được có tổng cộng sáu vị trí lửa trại trên mặt đất và một cái thuyền lớn đang bơi giữa hồ. Nếu tất cả đều giống như ở đây, vậy thì mỗi đốm lửa sẽ là một tiểu đội bảy người, bao bồm sáu binh sĩ và một tên đội trưởng. Còn cái thuyền ở giữa hồ chắc chắn là chỉ huy của bọn chúng, có thể là một tên đại đội trưởng tu vi Tụ Thân Cảnh cũng không chừng.

Luân Vũ Tuyệt trầm ngâm chốc lát rồi nói

-Lục đại ca, em nghĩ là thế này, chúng ta đầu tiên cứ tiêu diệt mấy tiểu đội nhỏ trước, sau đó sẽ tạm thời ẩn nấp, án binh bất động chờ đợi kỳ bảo chính thức xuất thế. Đến lúc đó rồi, nếu cảm thấy có thể ăn được thì chúng ta tùy thời liều mạng cướp đoạt, còn nếu không được thì lập tức theo đường hầm rút lui. Với mạng lưới đường hầm dày đặt như vậy, bọn chúng chắc chắn sẽ không thể lần ra chúng ta. Tất nhiên điều kiện tiên quyết vẫn là bọn chúng phát giác ra sự hiện diện của chúng ta trước cái đã.

-Ý kiến hay! Em thấy được đó, đầu tiên giết hết đám tay chân, sau đó là tiêu diệt chủ tướng. Ha ha, Tụ Thân Cảnh thì đã sao, cùng lắm cũng chỉ ngang bằng một con Hắc Kim Tinh Vân Báo mà thôi, sợ rằng còn không bằng nữa là. Với hai loại độc tố bá đạo của Diệp Bạch, em nghĩ phần thắng của chúng ta hơi bị lớn đó.

Diệp Bạch giơ ngón cái cười nói.

Lục Thiên Kiêu cũng cảm thấy có lý gật đầu

-Cứ thế mà làm, mục tiêu đầu tiên là đốm lửa bên kia, đi thôi.

Ba người bắt đầu dùng màn đêm làm lá chắn, tựa như những con linh miêu, nhẹ nhàn không một tiếng động băng qua đồng cỏ bát ngát, dần dần tiếp cận con mồi.

Khi tiếp cận đến phạm vi ngoài 50m, ba người lại dán cơ thể sát xuống mặt đất, tựa như một con thằn lằn, từng chút một tiến lên. Đến phạm vi 20m, Lục Thiên Kiêu khẽ nói

-Đội hình vẫn như trước, hai em chia nhau xử lý đám binh sĩ bình thường, anh giải quyết tên đội trưởng. Vũ Tuyệt, bắt đầu đi.

-Được!

Luân Vũ Tuyệt gật đầu. Cơ thể đang dán sát mặt đất bổng nhiên chồm dậy, đẩy hai tay ra, bắn đi sáu cái gai độc.

Cùng lúc đó, Diệp Bạch và Lục Thiên Kiều liền đồng loạt phóng người xông lên như hai con sư tử săn mồi. Luân Vũ Tuyệt chậm lại một nhịp vì bắn gai cũng rút đao lao lên.

Tại nhóm lửa trại cách đó không xa, đám binh sĩ đang vui vẻ cười cười nói nói thì đột nhiên ‘vụt….vụt….vụt’ mấy tiếng, hai tên lính tức khắc bị ba cây gai độc đâm xuyên người tại vị trí yếu hại, lập tức tử vong tại chỗ, một tên khác ngồi bên cạnh cũng trúng phải hai gai vào bả vai và cánh tay, hoàn toàn mất sức chiến đấu.

-Địch tập kích hướng 5h, giữ vững đội hình.

Bởi vì khoản cách đôi bên không gần như trận chiến lúc trước, tiểu đội binh lính này vẫn có thể trong khoản thời gian vài giây khi ba người Luân Vũ Tuyệt lao đến mà kích hoạt Chiến Giáp thành công. Loại Chiến Giáp này có màu xanh thẫm, tạo hình lấy cảm hứng từ cá mập với những cái vây cá sắc như lưỡi đao.

Bất quá kích hoạt được Chiến Giáp thì thế nào, với đôi liềm được làm từ Đổng Tinh của mình, Diệp Bạch vẫn có thể dễ dàng chém đứt như chém đậu hủ. Tốc độ nhanh như gió, tựa ảo ảnh lướt qua không trung, Diệp Bạch vung lưỡi hái tử thần của mình chém xuống.

Roẹt một tiếng, một liềm cắt đứt yết hầu một tên, một liềm còn lại tuy rằng không thể tiếp tục giết chết một tên khác nhưng vẫn chặt đứt một cánh tay của hắn.

-------Hết------
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Trứng Rồng.