• 267

Chương 24: Nhện ma tập kích


Hổ Lâm rọi đèn pin lên mạng nhện bên cạnh cái xác, rồi lại rọi lên phía trên để xem, không ngờ khắp nơi đều giăng đầy mạng nhện.8


Anh có dự cảm không lành…


Đây là…

Hổ Lâm nhìn theo sợi dây màu trắng bạc …
Biết mình ở thế hạ phong, Hổ Lâm không tiếp tục tấn công mà từ từ lùi về phía sau.
Tám cái chân của con nhện giẫm
cạch cạch cạch
. Nó quay người lại, chín con mắt màu xanh lục của nó nhìn chăm chăm Hổ Lâm, tỏ ý cảnh cáo đầy nguy hiểm.
Kết thúc rồi sao?

Bụp!

Hai người cùng lúc lại nghe thấy tiếng
tách tách tách
, hình như có thứ gì đó đan3g tiến lại gần bọn họ với tốc độ rất nhanh.

Chạy mau!

Mặc dù Tu Chi cũng không biết năng lực của mình là gì, nhưng cậu vẫn muốn thử một phen…
Ánh sáng trên mu bàn tay phải rốt cục cũng hiện thành một hình xăm. Bản năng nói cho Tu Chi biết, chỉ cần cái tay này có thể chạm vào con nhện đó thì chắc chắn sẽ có hiệu quả…

Nè nè… đừng coi thường một thiên tài như em thế chớ…

Tu Chi thở dốc, nhìn chằm chằm vào con nhện.
Hổ Lâm thả lỏng người, nhắm mắt, hai chân hơi lùi lại, khuỵu xuống, tạo thế chuẩn bị chạy. Rồi hắn ta hét lên một tiếng, cơ thể phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.
Hắn ta sải bước, lao vút về phía con nhện, ngón tay hắn ta cong lại như vuốt hổ, tấn công trực tiếp vào phần đầu của con nhện.

Gì thế? Tu Chi!

Lúc Hổ Lâm vội vã quay đầu, chuẩn bị kéo Tu Chi dậy thì phát hiện sau lưng Tu Chi đột nhiên có thêm một sợ dây thô, màu trắng bạc.
Đối mặt với một con nhện vừa linh hoạt lại hung hãn, Tu Chi biết mình sẽ không có thêm cơ hội nào nữa. Nhưng hết cách rồi, bây giờ Hổ Lâm đã bị thương, chạy là chạy không thoát được rồi, chỉ có thể liều thôi.
Không khéo sẽ thành món ăn trên mâm của con quái vật này thật.
Ánh sáng chiếu rọi bên trong, xung quanh như đã biến thành thiên la địa võng. Một con quái thú với khắp người đều là vằn đen nhạt, chín con mắt phát ra ánh sáng xanh lục nhìn chằm chằm vào mắt của Hổ Lâm, cái miệng nó thì như gọng kìm, không ngừng đóng mở. Cơ thể nó hình bầu dục, nửa trước là đầu và ngực, nửa sau là cái bụng béo ú, tám cái chân cứng và dài như thể đang chực sẵn để xông lên. Sợi dây thô đó được phun ra từ miệng của nó, ngay cả không gian xung quanh cũng đã bị tơ nhện của nó giăng đầy.

Không ngờ… lại là một tên khổng lồ! Một con nhện…

Hổ Lâm quay người bỏ chạy theo tiếng quát của Tu Chi. H9ai người họ cắm đầu chạy thật nhanh ra ngoài, nhưng âm thanh bên tai không hề nhỏ đi mà ngược lại càng lúc càng gần hơn.

Nè nè… phía sau là thứ gì vậy hả?


Em… Em làm sao biết được, đừng nói nữa, chạy ra khỏi đây trước đã rồi tính!

Đã có thể nhìn thấy cửa ra, đó là vệt sáng duy nhất trong màn đêm đen tối. Ngay lúc Tu Chi và Hổ Lâm chạy gần tới nơi thì…
Nhưng Hổ Lâm không ngờ tới rằng, ngay lúc hắn ta nhảy lên lưng con nhện thì phần đuôi của con nhện béo ú lại xuất hiện một khuôn mặt người.
Trong khi phát ra âm thanh nhạo báng Hổ Lâm, hai chân sau của nó cũng bắt đầu tấn công trở lại.
Hổ Lâm phản ứng nhanh, lập tức né ra, nhưng nó không phải chỉ đánh bằng một chân mà là ba bốn chân cùng đánh.
Đối mặt với việc bị tấn công tới tấp, Hổ Lâm rõ ràng đang nằm ở thế hạ phong. Con nhện còn liên tục phun tơ, muốn quấn chặt lấy hắn ta, nhưng với móng vuốt sắc nhọn của Hổ Lâm, chuyện này cũng không tạo ra quá nhiều uy hiếp. Cuối cùng, Hổ Lâm dứt khoát nhảy thẳng lên lưng con nhện, định sẽ tấn công từ đằng sau.

Bụp…

Lưng của Tu Chi như bị thứ gì đó đột nhiên bắn trúng, sau đó có một lực kéo rất mạnh giật ngược cả người cậu lại, khiến cậu ngã sõng soài ra đất.

Đáng ghét thật, vũ khí đánh giáp lá cà không có tác dụng với nó.

Con nhện dùng hai cái chân dài, sắc nhọn như ngọn giáo chọc thẳng về phía Hổ Lâm.

Gì vậy?


Đừng nói nữa, mau rời khỏi đây!

Tám cái chân dài đó di chuyển nhịp nhàng và cực kỳ nhanh nhẹn. Chỉ trong chớp mắt nó đã đến trước mặt Hổ Lâm. Ngay lúc Hổ Lâm còn chưa biết phải làm sao thì một cái chân như ngọn giáo dài của con nhện đã đâm về phía đầu hắn ta.
Lúc này Hổ Lâm đã không kịp phản ứng, nhìn chín con mắt xanh lục của con nhện, hắn ta thấy được khuôn mặt kinh hãi tột cùng của bản thân phản chiếu trong đó.

A! Khốn nạn…

Hổ Lâm lùi về sau mấy bước, ấn chặt lên miệng vết thương đang chảy máu. May mà trên chân con nhện này không có độc, nếu không thì Hổ Lâm nguy to rồi.
Là cô gái tóc bạc kia. Sự xuất hiện của cô vào thời điểm mấu chốt đã đem đến cho Tu Chi và Hổ Lâm niềm hy vọng cực lớn.
Tu Chi vội vã chuẩn bị quay người rời đi nhưng con nhện đó lại ngồi xổm trên chân sau, rồi sau đó búng người lên như một cái lò xo. Từ trên không trung, nó dùng cái miệng như gọng kìm của mình phun tơ ra, dính chặt lấy lưng Tu Chi, kéo cậu lên giữa không trung theo nó.
Khoảng khắc nhìn thấy bốn cái chân dài cứng như thép đột nhiên giáng xuống, Tu Chi đã kịp phản ứng.
Tu Chi dồn toàn bộ sức mạnh vốn có của cơ thể lên tay phải, dí thẳng lên khuôn mặt phía sau lưng con nhện. Một thứ gì đó đã chạy dọc theo sức mạnh trên cánh tay, chui vào trong đầu cậu.

Cái gì?

Hổ Lâm bỗng tỉnh táo lại sau cơn hoảng loạn.
Tu Chi vô cùng bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi. Cậu cúi gập người rồi chống tay phải xuống đất, lợi dụng quán tính của tốc độ để nghiêng người, quay mình, nhẹ nhàng né đòn tấn công.
Tu Chi biết mình không cách nào khiến con nhện kia bị thương, nhưng cậu vẫn vững tin rằng tay phải của mình sẽ đem đến điều kỳ tích.
Nhưng động tác của con nhện đó nhanh hơn Tu Chi rất nhiều, hơn nữa Tu Chi lại vừa mới đánh nó một cú, đã làm cho nó càng thêm phẫn nộ, cơ thể nó còn đang phát ra một lớp ánh sáng màu tím thẫm.
Tương tự, nó cũng bổ nhào về phía Tu Chi. Lần này, bốn cái chân trước của nó đã giương sẵn về phía trước, rõ ràng là định giết chết Tu Chi chỉ bằng một đòn.
Đột nhiên tám cái chân của con nhện đó run lên, nó đã thực sự bị chọc cho tức điên. Nó quay đầu, dùng chín con mắt nhìn chằm chằm vào Tu Chi. Chỉ trong chớp mắt, hai chân nó đã đâm về phía trái tim của Tu Chi lúc nào không hay.

Soạt!

Tu Chi dường như đã nhìn thấy dáng dấp và tướng mạo của một cô gái. Nhưng mọi thứ lập tức lại trở nên mơ hồ. Vào giây phút đó, đầu óc cậu dường như đã bị cấy vào sự đấu tranh và tư tưởng của cô gái đó. Cô ta đang ở trong một cái kén, không ngừng vùng vẫy để chui ra, bộ dạng vô cùng đau khổ.

Cái gì?


Soạt soạt…

Thân hình của con nhện đó không to lắm, nhưng da lại vô cùng cứng, vuốt của Hổ Lâm chẳng thể nào làm nó bị thương.
Nhưng rốt cuộc phải làm sao đây?
Những suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu Tu Chi không biết bao nhiêu lượt. Nhưng đúng vào lúc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Tu Chi đứng phắt dậy, mu bàn tay phải của cậu cũng bắt đầu phát ra một tia sáng.
Tiếng chân sải bước chạy như bay là âm thanh cuối cùng mà mình nghe thấy ư?
Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một cơ thể lao vút đến bên cạnh Hổ Lâm với tốc độ cực nhanh, kéo phắt Hổ Lâm sang một bên. Cú đánh của con nhện đương nhiên cũng vì thế mà bị hụt.
Ngay lúc đó, một bóng trắng xuất hiện trước mặt Tu Chi, cây thương lóe lên ánh bạc lướt qua trước mặt Tu Chi, trực tiếp chặn đứng đòn đánh của con nhện.
Tu Chi quay người lại thì thấy một khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc, còn có cả hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người kia.

Loại quái vật này rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy, có tới hai khuôn mặt sao?

Nhìn mặt thì có vẻ là của một cô gái. Nhưng chỉ vì một giây không tập trung, chân sau của con nhện đã vươn ra, đâm thẳng vào đùi của Hổ Lâm.

Đệch, nguy hiểm vãi, anh không sao chứ?


Không sao… Nhưng tiếp theo sẽ khó nhằn đây, nếu không cẩn thận thì hai chúng ta đều thành bữa trưa cho thứ này mất…

Dựa vào niềm tin đó, Tu Chi lướt qua cơ thể của con nhện. Cậu nhìn thấy khuôn mặt phía sau lưng nó, Tu Chi biết điểm yếu của con nhện nằm ở khuôn mặt này.
Cậu vừa giơ tay lên thì chân sau của con nhện cũng đã giơ lên theo, cái chân dài được bao bọc bởi ánh sáng màu tím thẫm. Nếu như bị cái chân đó chọc trúng thì đầu Tu Chi nhất định sẽ xuất hiện một cái lỗ to.

AAA!


Cô gái nhanh chóng bám theo, sau lưng cô phát ra ánh sáng màu trắng bạc. Cô nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, sau đó nhún gót một cái, cả người cứ thế phi thẳng lên trời cao, không chút do dự.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Truy Tìm Bóng Đêm.