Chương 25: Thức tỉnh vượt cấp
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 2730 chữ
- 2022-02-04 04:03:08
Cây thương màu bạc đâm thẳng về phía lưng của ma nhện, nhưng sau khi biến dị, tốc độ của ma nhện này lại càng tăng cao. Cây thương của cô 8gái không thể nào tấn công một cách chuẩn xác được. Sáu cái chân của nó chỉ cần đu theo dây tơ thì có thể di chuyển với tốc độ rất nhanh.3 Cô gái không cách nào vượt qua được tốc độ này, chỉ đành không ngừng đột kích nó, khiến nó không thể làm hại Tu Chi vào lúc này.
Tu Chi không ngừng cựa quậy trong đống tơ nhện dính chặt, nhưng bị treo giữa không trung thế này, ngộ nhỡ tơ đứt ra thì cả người sẽ rơi 6thẳng từ trên cao xuống mất. Mà nếu không cựa quậy, cô gái cũng không thể giữ chân ma nhện mãi được, chờ khi thể lực của cô bị tiêu hao h5ết sạch, đến lúc đó sẽ càng nguy hiểm hơn.
Lúc này Tu Chi đã vô cùng hối hận về việc bản thân kiên quyết muốn đến đây. Nếu bản thân không đến thì có lẽ cô gái này đã có thể hạ được con nhện rồi. Nhưng bản thân lại tưởng mình có thể giúp một tay nên mới kéo cô gái ấy vào cuộc chiến khổ sở này.
Hả? Tôi vẫn còn sống sao?
Đương nhiên là còn sống rồi, chỉ có điều… quần áo của cậu…
Tốc độ của con quái thú này ngang bằng với tốc độ của Thần giả, xem ra là một quái thú cấp S. Ngoài tốc độ, nó còn có khả năng phản ứng rất nhanh, dù cho cây thương của cô gái đâm đến đâu thì nó cũng có thể kịp thời né tránh.
Tu Chi hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về phía cô gái.
Chuyện này… chuyện này…
Nửa phần trên của vỏ trứng đã nứt ra hoàn toàn, nhưng đập vào mắt mọi người lại không phải là con nhện đáng sợ đó.
Cô gái dùng bật lửa đốt cháy mớ tơ nhện dùng để treo cái kén, khiến cái kén lập tức rơi xuống đất như một quả cầu sắt, lúc này, đội hỗ trợ cũng ùn ùn kéo đến.
Đội trưởng Lăng, xin lỗi vì đã đến muộn!
Các đội viên lập tức cầm súng lên, chĩa vào cô gái, thận trọng tiếp cận cô ta.
Tiếp ngay đó, cô gái bật người, nhảy lên xà nhà. Cuối cùng, lưng cô ta mọc ra tám cái chân dài sắc như ngọn giáo, nhìn có vẻ là chân nhện. Các vết rạn màu đen từ từ xuất hiện trên da, thân thể nuột nà không làm người ta cảm thấy có chút đẹp đẽ nào nữa mà lại thấy một sự uy hiếp đầy nguy hiểm.
Cô gái thấy Tu Chi đã được cứu thì không tiếp tục tấn công mãnh liệt nữa, cô rút lui lại, đứng trên một thanh sắt ngang, thở dốc.
Con nhền nhện ma này cần tiến hành tấn công cấp S, phải nhanh chóng thông báo cho tổng bộ chi viện…
Đây là quái thú sợ lửa, mọi người dốc toàn lực dùng lửa tấn công.
Rõ!
Còn bản thân cậu thì ngoái đầu nhìn sang cô gái mới thức giấc. Chỉ thấy cô ta nhìn quanh tứ phía, không nói một lời, chầm chậm đi khắp nơi.
Bắt cô ta lại!
Các đội viên vì quá kinh ngạc nên lập tức cầm vũ khí lên nhằm về phía cô gái. Ngay lúc cò súng sắp bị bóp, Tu Chi đã lao lên phía trước, đẩy nòng súng về phía khác, mới không bắn trúng người cô gái.
Phù…
Cái kén nhện đó treo trên độ cao 40 mét, người có thể đến được đó chỉ có cô gái này.
Lăng Tần cầm bật lửa đưa cho cô gái rồi nói.
Hả?
Tu Chi quay đầu nhìn thì thấy cô gái đó và Sở Vũ đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm.
Chiếc bật lửa đập lên trán Tu Chi thì văng ra. Tu Chi lập tức dùng hết sức lực quay người, cổ tay phải xoay theo hướng rơi xuống của chiếc bật lửa một cách khó khăn cuối cùng hai ngón tay phải đã kẹp được chiếc bật lửa đang rơi xuống.
Nhưng lấy được bật lửa rồi thì sao? Đốt hết tơ nhện à? Như vậy thì cậu sẽ rơi từ trên cao xuống.
Nè…
Nhìn chằm chằm…
Hả? Tôi bị ghét bỏ rồi sao?
Nhìn mọi người đều tập trung cao độ. Tu Chi chỉ biết lắc đầu nhìn cái kén nhện đó thì bên cạnh đột nhiên truyền đến vài tia sáng lạ.
Tu Chi tò mò nhìn, không ngờ bên trong còn có một lớp màng bảo vệ.
Trên đầu của cái kén nhện từ từ xuất hiện một vết nứt, âm thanh cứ như tiếng trứng gà nở, vỡ ra từng chút một.
Cô gái này rốt cuộc có năng lực gì? Tại sao lại có thể nhảy một phát là lên cao tới 40 mét?
Tu Chi tò mò hỏi.
Là đôi cánh… năng lực chỉ có thần mới có…
Đương nhiên chuyện này không hề thực tế. Lăng Tần chỉ là muốn để cô gái đốt cháy mớ tơ đang treo lòng thòng kia, làm cái kén đó rơi xuống, đợi sau khi đội chi viện đến thì tập trung hỏa lực đối phó nó.
Cô gái hiểu ý của Lăng Tần, khẽ nhún gót chân một cái, bay thẳng lên trên. Tu Chi chỉ biết há hốc mồm nhìn. Một cô gái trông mềm yếu là thế, không ngờ lại có thể nhảy một phát là lên tới độ cao 40 mét, chuyện này đã vượt quá giới hạn tri thức của loài người rồi.
Cô ta nhìn xuống các đội viên bên dưới, như thể đang tìm mục tiêu, chẳng khác nào thú săn mồi đang tìm kiếm con mồi trong đêm tối.
Cuối cùng, ánh mắt cô ta dừng lại ở Tu Chi.
Sở Vũ đã triệu tập hết người của đội 4 đến.
Được, tất cả chuẩn bị sẵn sàng. Lần này là quái thú cấp SS, đừng làm mất mặt đội chúng ta đấy!
Nhờ vào cô rồi!
Nè nè, con nhện cấp SS này lại đơn giản vậy sao? Chỉ một cái bật lửa là có thể đánh bại nó à?
Lúc này, Hổ Lâm ở bên dưới gọi hỏi Tu Chi.
Tu Chi, tay phải của chú có cử động được không?
Rút lui trước, đợi đội chi viện đến rồi lại tấn công.
Không được! Con nhện đó… đang biến dị…
Lăng Tần ra lệnh, các đội viên cẩn thận vây quanh, tiếp cận cô gái, cặp mắt xanh lục của cô ta cứ như mắt rắn.
Một đội viên thử bước tới gần cô ta.
Đã biến dị lần thứ 3 rồi, lần này nếu để nó biến dị thành công thì chắc phải đưa đội tấn công mạnh nhất đến.
Lăng Tần kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn lần nữa.
Tu Chi!
Nghe thấy tiếng hô của Hổ Lâm và Lăng Tần, Tu Chi quay đầu lại thì mới phát hiện cái chân dài như ngọn giáo của nó đã đâm về phía đầu mình. Nhưng lúc này đã không còn chỗ để tránh né nữa rồi.
Thôi được, hôm nay Tu Chi tôi sẽ đánh cược thử với vận may của mình vậy!
Tay phải của Tu Chi mở bật lửa, cảm giác nóng ran lập tức truyền đến, từ cổ tay rồi tới cả cánh tay phải từ từ cháy lên, chẳng mấy chốc ngọn lửa đã đốt cháy hết toàn bộ mạng nhện đã quấn quanh cánh tay, cuối cùng cậu cũng có thể tự do cử động rồi. Tranh thủ lúc đã có thể cử động, Tu Chi đốt hết sạch tơ nhện trên người, nhưng cũng do vậy mà cả người cậu lại bị lửa bao trùm lấy.
Hổ Lâm khép mắt lại, nhắm chuẩn vị trí của Tu Chi rồi dang rộng hai chân, chân trái hơi co lại, tay phải nắm chặt cái bật lửa trên tay, hét lớn với Tu Chi.
Vậy chú đón lấy nè!
Lúc này Tu Chi mới kịp phản ứng, thì ra lúc mình rơi xuống đã được Lăng Tần bế… Hơn nữa còn là bế kiểu công chúa.
Thấy áo quần của cậu đã bị đốt cháy hết. Cả người trần như nhộng, lại còn được Lăng Tần bế, Tu Chi đột nhiên hét lớn.
Bật lửa không hề bay đến tay của cậu mà lại đập thẳng vào trán cậu.
A! Có hơi lệch tí.
Nè nè, người anh em đừng có kích động như vậy chứ!
Tu Chi nói với người đồng đội đang thở gấp đầy căng thẳng.
Chuyện này… đùa nhau à?
Hai mắt Tu Chi nhìn trân trối vào thứ bên trong kén nhện. Đó không phải là con nhện đáng sợ lúc nãy, mà là một cô gái không mặc gì, hơn nữa cả người sũng nước, làn da nhẵn nhụi, mượt mà, mái tóc ướt đẫm, lại còn đang mê man…
Lăng Tần ngẩng đầu nhìn cô gái đang khổ sở chiến đấu với con nhện đó, bèn nói.
Dù cho là tốc độ hay là sức mạnh thì con nhện này đều vô cùng lợi hại, thậm chí nó còn có thể một mình chiến đấu với Thần giả, là một quái thú vô cùng khó nhằn. Mặc dù nó không có thân hình to lớn như con quái thú khổng lồ lần trước nhưng lại linh hoạt và có dịch độc chết người nên vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, nếu đánh nhau trên không thì càng làm người ta khó mà ra tay được.
Ồ, đây là gì?
Một cô gái?
Biến dị?
Lăng Tần lại ngẩng đầu lên nhìn, cái kén nhện khổng lồ đó cứ như quả tim đang không ngừng co bóp.
Kén nhện không ngừng rung lắc, cứ như nó có thể phá kén chui ra bất cứ lúc nào. Tơ nhện màu trắng bị chấn động, chầm chậm thả lỏng ra, tiểu đội 4 cũng từ từ tiến lại gần, một đội viên trong tiểu đội thử ném bật lửa qua, nhưng vì những sợi tơ nhện này đều đã bị ướt nên bật lửa không có tác dụng gì với cái kén này.
Xẹt xẹt xẹt…
Nhưng không đợi Lăng Tần nói hết câu, nhện ma đã đột nhiên phun tơ, quấn chặt lấy cơ thể rồi treo mình lơ lửng giữa không trung.
Cô gái chớp thời cơ, nhảy xuống mặt đất, Lăng Tần lập tức bước qua nói.
Đội trưởng Lăng… Vậy bây giờ phải làm sao?
Lúc này Lăng Tần cũng không biết phải nói sao. Vừa mới chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu nhưng bỗng chốc lại thành ra không biết phải làm thế nào. Anh ta cau mày, cuối cùng thở dài.
Vậy… vậy tức là…
Cô gái lau mồ hôi trên trán.
Đưa về để điều tra trước đã…
Tu Chi thoáng ngơ ra, lẽ nào con nhện lúc nãy là cô gái này?
Giây phút rơi từ trên cao xuống, khi chỉ cách cái chết trong gang tấc, Tu Chi có cảm giác như thời gian dừng lại, đến tro bụi của đám cháy bay trước mắt cũng có thể thấy rõ mồn một.
Nè… Cậu làm gì vậy?
Tu Chi vừa mở mắt ra nhìn.
Ánh mắt của Lăng Tần tỏ ra ngượng ngùng một cách bất thường, dường như không dám nhìn thẳng vào mắt Tu Chi.
Hai chân cô ta di chuyển cực nhanh, thậm chí còn tạo ra một chuỗi bóng chồng. Trong chớp mắt, cô ta đã đến trước mặt Tu Chi, hai trong số những cái chân phía sau bỗng chốc giơ lên, đâm thẳng về phía đầu cậu.
Mấy cái chân sau lưng giơ lên làm cơ thể không thể tránh khỏi việc hơi bị dao động, vừa hay để Tu Chi nhìn thấy nửa trên không có gì che chắn của cô ta. Vừa nhìn vào, Tu Chi đã tròn mắt ngớ người ra.
AAA! Đừng nhìn nữa!
Tu Chi lập tức dùng hai tay che ngực. Vẻ mặt cậu đang vô cùng xấu hổ, gò má hơi ửng đỏ, mắt nhìn sang hướng khác, trông hoàn toàn chẳng có xíu không hợp nào cả.
Mọi người dáo dác hỏi nhau, Lăng Tần và cô gái cũng tỏ ra vô cùng khó hiểu.
Bước lại gần xem, cô gái này đúng là không mặc gì cả, nằm co người trong quả trứng, dường như đang ngủ say. Hơi thở của cô ta rất ổn định, làn da trắng trẻo, khuôn mặt đoan trang, làm các đội viên đều nhìn đến say đắm. Hổ Lâm là người đến gần nhất, mắt mở to nhất để nhìn.
Đúng thế! Sắp biến thành cấp SS rồi.
Lăng Tần nhìn chằm chằm cái kén nhện đang treo giữa không trung, mím chặt môi.
Tu Chi nhắm nghiền hai mắt, cầu nguyện cú đâm này sẽ không trúng chỗ nguy hiểm.
Xoẹt!
Đột nhiên, một âm thanh kỳ lạ phát ra từ miệng cô gái.
Âm thanh xì xà xì xèo đó cứ như sóng siêu âm làm người ta không thể không bịt tai lại. Tiếp đó, cô ta cúi người, bò trên đất, ánh mắt trở nên hung tợn.
Cơ thể của thiếu nữ ấy linh hoạt như chim Bách Linh, mỗi lần nhảy đều rất nhẹ nhàng, đến tiếng chạm đất cũng không hề có.
Phụt…
Thật đáng ghét!
Tu Chi là người không thích đem đến phiền phức cho người khác, thậm chí lúc này cậu còn nghĩ cho dù mình có bị rơi xuống thì cũng phải thoát khỏi mớ tơ nhện cho bằng được.
Chính vào lúc các đội viên chuẩn bị vác cô gái không tên này lên thì cô ta đột nhiên mở to mắt, hơn nữa đôi mắt còn phát ra ánh sáng màu xanh lục, trông vô cùng rợn người.
Cái gì?
AAA! Áo quần của tôi đâu?
Ối, cậu đừng có hét nữa, còn sống là may lắm rồi!
Nhưng nếu không làm như vậy…
Tu Chi nhìn tóc của cô gái đã ướt đẫm, cô không ngừng thở dốc, dáng vẻ như sắp không còn chống đỡ được nữa.
Hổ Lâm bước qua, cởi áo của mình đưa cho Tu Chi, Tu Chi lập tức lấy áo cột vào hông, che lại phần dưới.
Đội trưởng Lăng, anh xem…
Tu Chi ngọ nguậy tay phải của mình, mặc dù bị tơ nhện quấn chặt, nhưng từ chỗ cổ tay vẫn miễn cưỡng cử động được.
Chắc là được!
Sắp… sắp ra rồi sao? Tự bọc mình lại rồi tự phá kén chui ra, đến vật nguyền rủa cũng hiểu đạo lý này sao?
Nửa trên của kén nhện đã vỡ ra toàn bộ, những mảnh vỡ cũng từ từ rớt từng mảnh, từng mảnh xuống đất.
Nói xong, hắn ta lập tức ném thẳng chiếc bật lửa trong tay về phía Tu Chi. Tu Chi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy chiếc bật lửa phi tới, nhằm thẳng vào mặt mình.
Nè nè! Nhầm hướng rồi!
AAA! Nóng, nóng…
Toàn bộ tơ nhện bị đốt cháy, Tu Chi rơi thẳng xuống phía dưới. Giữa không trung, lửa đã đốt cháy luôn quần áo trên người cậu.
Rõ!
Các đội viên đều đồng thanh hét lớn. Tiếp đó, toàn đội rút vũ khí trang bị của mình ra, bao gồm cả Hổ Lâm trong đó, chỉ còn lại mỗi Tu Chi ở trần đứng nhìn hai bên.
Kén nhện rung lắc càng ngày càng mãnh liệt, các sợi tơ cũng bắt đầu dãn lỏng ra, để lại cái kén trơn bóng như quả trứng.
Ồ! Đây là trứng gì vậy?
Xẹt xẹt xẹt…
Kén nhện bắt đầu phát ra tiếng động như bị xé rách, mọi người đều nhận ra nên lập tức bao vây nó. Mặc dù thực lực cá nhân của đội 4 là kém nhất nhưng khi chiến đấu theo đội thì lại có sức mạnh khiến người khác phải kinh ngạc.
Đốt một mồi lửa là xong thôi mà!
Nhưng thật sự có thể sao?
Tiếng rách truyền đến tai Tu Chi, hồi lâu sau đó, Tu Chi mới từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt cô gái lúc này chỉ cách bản thân có vài milimet, đôi mắt xanh lục như mắt rắn nhìn chằm chằm vào mắt Tu Chi. Tu Chi quay đầu lại mới thấy, thì ra cái chân sắc bén đó không hề đâm vào người cậu mà là đâm vào bức tường phía sau, tám cái chân đều cắm vào tường, giam chặt Tu Chi trong không gian nhỏ hẹp.
Thức tỉnh rồi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.