Chương 32: Người đàn ông được treo thưởng một trăm triệu
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 3403 chữ
- 2022-02-04 04:02:58
Nhưng ngọc Hòa Điền còn có một câu chuyện không ai biết, bắt nguồn từ con đường tơ lụa. Ban đầu ngọc Hòa Điền được gọi là huyết ngọ8c, qua nhiều năm cải tạo và sự biến đổi của tự nhiên mới trở thành ngọc Hòa Điền ngày nay.
Mà ở Ngọc Môn Quan lại có một c3âu chuyện liên quan đến huyết ngọc.
Phụp!
Máu tươi bắn ra khắp nơi, vai phải của Cass đã bị thanh kiếm Nhật của gã đàn ông đó chém trúng. Sau khi thấy mình ăn may được một cú, gã lại đạp thêm một cái làm Cass ngã lăn xuống đất. Ánh mắt hung ác của gã vừa lạnh lùng lại vừa vô tình. Thấy vậy, cặp mắt Seruga bỗng chốc ướt đẫm.
Hoan… hoan nghênh quý khách…
Ánh mắt của cô phục vụ có phần hơi lo ngại, cô ta cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt gã đàn ông đó.
Xẹt xẹt xẹt…
Lúc gã đàn ông đang giương mặt tự đắc thì mấy người trước mặt đã lũ lượt run sợ, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đừng!
Cùng với tiếng hét lớn của Tu Chi, Cass lại dùng hết tốc độ có thể, quay ngược trở về, chặn ngay bên cạnh Seruga.
Anh Tu Chi, chúng ta đến đây du lịch sao?
Seruga giật tay áo Tu Chi, hỏi.
Đúng vậy, là sứ giả ác ma mà tám thôn quanh đây đều khiếp sợ, là trọng phạm cấp S bị chính phủ và dân địa phương truy lùng. Trong lịch sử, hắn là người được xác định mang đến vô số tai ương, nghe nói thôn Thất Nhật cũng là do một mình hắn hủy diệt chỉ trong một đêm.
Tu Chi gật đầu rồi nói.
Nhìn bộ dạng phấn khích không thôi của Tiêu Châu, Tu Chi không biết làm sao, chỉ đành thở dài.
Còn không phải vì cái tên Lăng Tần nói bên Ngọc Môn Quan có tin tức liên quan đến kỳ thú, cho nên mới phái cậu đến điều tra. Sau đó bản thân cậu không yên tâm để hai đứa nó ở lại ký túc nên cũng dẫn chúng theo đến đây luôn.
Hả? Sao cơ? Mày từ bỏ việc phản kháng rồi sao?
Thanh kiếm Nhật của gã đàn ông chỉ còn cách trán của người đàn ông áo đỏ vài centimet.
Thay vì nói là áp phích tuyên truyền, chi bằng nói thẳng nó là lệnh truy nã do chính phủ đưa ra.
Thôn Ngũ Thời phồn hoa, hưng thịnh, trên đường đều là người dân địa phương, ai ai cũng an cư lạc nghiệp. Nhưng chỉ cần nhắc đến lệnh truy nã này thì vẻ mặt ai nấy đều thay đổi.
Gã đàn ông rảo mắt nhìn từng người một trong quán bar, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi người mặc áo đỏ đang đứng trước quầy lễ tân.
Chào anh, xin hỏi anh có….
Bỏ đi, cứ coi như đi du lịch vậy, dù sao cũng có thể báo chi phí về công ty.
Xin chào, xin hỏi ba vị cần gì?
Cũng gần như vậy, chỉ là tôi đến đây để điều tra một người.
Tu Chi vừa nói vừa đưa tờ lệnh truy nã lúc nãy ra cho ông cụ xem.
Gã đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt tựa như thần chết đã đu từ trên cao xuống, xuất hiện ngay trước mắt gã.
Á!
Gã đàn ông thẳng tay đẩy cô phục vụ ra, tay phải từ từ rút thanh kiếm bên hông, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào lưng của người đàn ông mặc đồ đỏ trước quầy lễ tân. Gã bước từng bước lại gần, vẻ mặt càng lúc càng hung ác, đến mấy vị khách bên cạnh cũng sợ đến nỗi, vội vàng rời khỏi quán bar.
Này, ông cụ, tôi e là quán bar của ông sắp bị phá rồi.
Nhưng lúc này Tu Chi chỉ có thể giữ chặt Tiêu Châu và Seruga, cậu hoàn toàn không có thời gian đi cứu cô gái đó.
Hai tay cô gái không ngừng run rẩy, hàm răng cắn chặt, còn người phụ nữ trốn dưới bàn bên cạnh chắc là mẹ cô bé đã lập tức xông ra, ôm chầm lấy cô bé. Giữa cơn mưa đạn, người đàn ông áo đỏ chạy đến như một cơn lốc ôm chặt lấy hai mẹ con. Chân phải hắn đá cái bàn thép lên chắn trước người mình.
Lúc Tu Chi đến thôn này đã phát hiện, thôn này nằm gần di chỉ Ngọc Môn Quan nhất. Mặc dù nhân khẩu đông đúc, vô cùng náo nhiệt nhưng kinh tế lại khá lạc hậu.
Này này, Tu Chi, người vừa vào thật là đáng sợ!
Nhóc con, ở đây không tới lượt mày lên tiếng, chán sống rồi hả?
Lửa giận bùng lên trong lòng Tu Chi, cậu siết chặt nắm đấm, lửa giận chỉ chực bộc phát.
Cổ của gã bị tơ nhện màu trắng quấn lấy, từ từ siết chặt làm gã không tài nào hít thở được.
Aaa! Đừng…. xin tha mạng!
Pằng!
Lúc tiếng súng vang lên, bóng người đàn ông áo đỏ đã dịch chuyển tức thời đến bên cạnh Tu Chi. Tu Chi có thể cảm giác được một nguồn sức mạnh to lớn ập đến khiến cậu biết, đây không phải là chuyện mà một người bình thường có thể làm được.
Tiêu Châu đã giơ một trong số những cái chân của mình lên, nhắm vào trán của gã đàn ông, ánh mắt lãnh đạm, vô tình làm gã bỗng cảm thấy hoảng loạn và tuyệt vọng.
Đợi đã… đừng giết vội!
Một ông cụ mặc âu phục bước tới hỏi Tu Chi một cách vô cùng lịch sự.
Cho tôi hỏi ở đây có gì ngon?
Hả? Người đem đến bất hạnh?
Ông cụ chỉnh lại cổ áo rồi nói tiếp.
Tu Chi cũng đứng lên nhìn gã đàn ông mới tới.
Khoản tiền này chắc là của tao rồi nhỉ?
Một triệu nhân dân tệ đến tay rồi!
Vào lúc những người này đang vui vẻ hô hào thì người đàn ông áo đỏ quay đầu lại, nhìn chằm chằm gã đàn ông cầm kiếm Nhật.
Nhưng đúng vào lúc này, một cái bàn ở bên cạnh đổ xuống, chiếc áo khoác đỏ rách nát bay phấp phới trong gió khi khói bụi dần tan. Người phụ nữ và cô con gái cũng lần lượt chạy ra khỏi chiếc áo khoác đỏ.
Hả?
Lúc này, có vài người cầm súng tiến đến từ bốn phương tám hướng, rõ ràng những kẻ này vừa nãy đã nổ súng.
Ha ha ha! Bắn chết hắn rồi!
Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, rất nhiều người không tin, chỉ cho rằng đó chỉ như truyện cổ tích.
Ở di chỉ Ngọc Môn Quan của thị xã Đôn Hoàng ngày nay có rất nhiều điểm du lịch, các du khách đến tham quan và các nhà khảo cổ học đến nghiên cứu…
Những người khác thấy cú đánh của gã đàn ông trật mục tiêu thì đều cầm súng lên nhắm vào Cass bắn điên cuồng. Trong phút chốc, nơi đây lại biến thành cảnh rừng súng mưa đạn. Nhưng lần này Cass đã bình tĩnh hơn, trực tiếp nhấc cái bàn thép lên chắn trước người. Hắn nhìn phương hướng của đối thủ thông qua một khe nứt trên chiếc bàn, khẩu súng trên tay phải thỉnh thoảng lại giơ ra bắn một phát.
Nhưng điều làm cho người ta phải kính nể là cho dù hắn không có một viên đạn nào mà cũng có thể khiến đống súng của đám người đối diện hoàn toàn thành một đống sắt vụn. Chỉ trong chốc lát, súng ống của bên đối diện đều đã không thể dùng được nữa. Lúc này người đàn ông mới thả cái bàn xuống, bình tĩnh lên đạn.
Cái gì? Chết tiệt!
Gã đàn ông nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên rồi lại chém về phía Cass. Cass chỉ xoay mình một cái điệu nghệ đã có thể tránh được đòn tấn công, nhưng ngay lúc hắn né ra thì không biết sao Seruga lại xuất hiện ngay dưới lưỡi kiếm của gã đàn ông đó.
Nè nè, anh vừa làm lơ tôi đấy!
Lúc này Tu Chi đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của đám người đó.
He he he… Xem ra khoản tiền này tao lấy chắc rồi!
Lúc này, Tu Chi không nhịn nổi nữa bèn đứng lên, lớn tiếng mắng mỏ.
Một cặp mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục đang nhìn chằm chằm gã từ trên cao, mà chủ của cặp mắt đó còn có tám cái chân ở sau lưng đang bám chặt trên vách tường.
Tiêu Châu! Đừng!
Thôi xong, đám người này dám chọc cho Seruga khóc đã làm Tiêu Châu nổi giận rồi.
Đám người này chưa từng nhìn thấy sinh vật nào như vậy nên đã sợ đến nỗi co giò chạy mất hết cả. Gã đàn ông dùng kiếm Nhật cũng định quay người bỏ chạy thì lại bị một sợi tơ trắng bám chặt lấy lưng, làm cho hai chân gã không cách nào di chuyển.
Đứng ở vị trí cao nhất quanh đây là một người mặc áo vải rách màu đỏ, trên lưng vác theo một cây thánh giá màu trắng. Thân hình người này cao to, tóc dựng thẳng, vẻ mặt hung tợn, làm người ta nhìn là thấy vô cùng khiếp sợ…
Ngước nhìn bầu trời, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống mặt đất như ánh trăng tháng năm đỏ máu. Sau đó nhớ lại tên của người đàn ông đó, tựa như truyền thuyết. Thời khắc đã đến, hiện tại là thời điểm cắt đứt quỹ đạo của tương lai…
Người đàn ông áo đỏ cuối cùng cũng mở miệng, nhưng gã đàn ông cầm kiếm Nhật lại không hề sợ hãi, mà còn tiến gần thêm một bước.
Quả nhiên giống như lời đồn, được mệnh danh người đàn ông trị giá một trăm triệu, ác ma Cass.
Một miếng huyết ngọc được hình thành bởi lời nguyền, ngọc đó có màu đỏ như máu nhưng r9ồi lại ánh màu trắng xanh, có thể tụ sáng cũng có thể tụ bóng tối, hỗn độn giữa trời đất, biến hóa khôn lường, kẻ có được thì gặp 6tai ương, người đánh mất thì bình an vô sự.
Miếng huyết ngọc này mang lời nguyền của thế giới tự nhiên, bất cứ ai cũng khô5ng thể đeo nó. Nếu không thì nhà tan cửa nát, bản thân mắc phải bệnh lạ, đến cuối cùng sẽ bị miếng ngọc đó hút cạn máu huyết, trở thành một cái xác khô.
Di chỉ Ngọc Môn Quan của thị xã Đôn Hoàng được bao quanh bởi tám thôn nhỏ, mỗi thôn đều bao vây lấy Ngọc Môn Quan ở trung tâm tựa như một chiếc đồng hồ.
Tám thôn này nhờ có di chỉ Ngọc Môn Quan mà không ngừng có người chuyển đến sống. Cộng thêm sự phát triển của du lịch, cuộc sống nơi đây đã có rất nhiều cải thiện.
Tiếng súng vang lên ầm ầm như tiếng sấm, mấy tấm kính của quán bar đã bị vỡ tan chỉ trong phút chốc, tiếng kính vỡ rơi xuống đất
loảng xoảng
. Tiếng súng bất ngờ giáng xuống y hệt như tiếng sấm đánh bất thình lình, làm người ta không kịp trở tay.
Tiếng súng vang lên, tiếng đạn nổ mang theo hơi thở chết chóc không ngừng đập vào màng tai. Lúc khốc liệt nhất, xung quanh còn phát ra một chuỗi chấn động. Một cô gái lúc nãy chưa kịp chạy đi đã sợ đến nỗi mặt mày ngơ ngác, cả người nép sát vào tường thở hổn hển, mồ hôi chảy dài từng hạt từ trên trán xuống, đầu óc cũng hoàn toàn trống rỗng. Tiếng súng văng vẳng bên tai, đánh vào màng nhĩ, khiến bên tai chỉ còn có thể nghe thấy tiếng ong ong.
Choang!
Tiếng đạn bị cản lại vang lên, biểu cảm của người đàn ông đó trở nên vô cùng nghiêm túc. Thân hình hắn cao to, phải hơn một mét chín, trong tay hắn đang cầm viên đá vỡ vừa nhặt từ dưới đất lên. Mà trên mặt viên đá vỡ đó có một vết màu đen rõ rệt, chắc hẳn lúc nãy hắn đã dùng nó để chắn đạn.
Cạch cạch…
Tiếng vỏ đạn rơi xuống đất vang lên rõ rệt trong quán bar giờ đã như đống đổ nát.
Tôi nói mấy người rốt cuộc là ai? Tại sao lại có vũ khí và tại sao lại làm việc nguy hiểm thế này, ở đây có rất nhiều người dân trong thôn đấy.
Lúc Tu Chi vừa dứt lời, một trong số những người đó đã bất chợt bắn Tu Chi một phát.
Viết cái quái gì thế không biết?
Tu Chi ngơ ngác nhìn tờ áp phích tuyên truyền.
Gã đàn ông vung thanh kiếm Nhật lên, một lần nữa chém về phía Cass, nhưng tốc độ của nhát kiếm lần này vô cùng chậm chạp, đến Tu Chi cũng có thể thấy rõ rành rành. Hai người chạy về hai phía ngược nhau, mà lúc Cass đang bỏ chạy, hắn đã nhanh tay rút khẩu súng bạc sáng loáng bên hông ra.
Hắn nhắm mục tiêu và bóp cò với tốc độ nhanh kinh người. Một tiếng
pằng
vang lên, đạn bắn trúng vào thanh kiếm Nhật của gã đàn ông kia, thanh kiếm lập tức chấn động mạnh rồi rơi khỏi tay của gã đàn ông.
Gã đàn ông vừa dứt lời thì lập tức tiếng súng nổ vang lên từ bốn phía, sau đó, đạn bay loạn xạ cả quán bar. Tu Chi vội đè Seruga và Tiêu Châu xuống dưới gầm bàn, còn ông cụ cũng nằm rạp xuống đất.
Pằng pằng pằng…
Nếu như thật sự có người có thể làm như thế, vậy thì chỉ có thể chứng minh, người đó là một kỳ thú.
Hả? Kỳ thú gì cơ?
Ông cụ nheo mắt lại, nghi hoặc hỏi lại Tu Chi.
Không có gì, không có gì, người trên lệnh truy nã này thật sự đã hủy diệt cả một thôn sao?
Nè! Anh xem tính mạng của người khác là gì hả?
Gã đàn ông liếc nhìn khuôn mặt của Tu Chi, mặt hếch lên.
Như thế thì đạn sẽ không bắn trúng người họ được.
Đạn nổ kéo theo bụi bẩn, khói thuốc súng tràn lan khắp nơi. Không gian xung quanh trở nên yên tĩnh cứ như một nơi chết chóc, đến một tiếng động cũng không có, chỉ có tiếng xẹt của tia lửa ở đầu súng vọng vào trong tai.
Với tốc độ vừa rồi lại còn nhặt cả viên đá dưới sàn lên, người bình thường hoàn toàn không thể nào làm được. Người trước mặt không phải là người dị năng thì cũng phải là kỳ thú.
Sinh mạng của con người rất đáng quý, không ai có quyền cướp đoạt tính mạng của người khác!
He he, trên lệnh truy nã nói sống hay chết tiền thưởng đều như nhau, vậy thì chỉ có thể trách mày xui quá thôi!
Gã đàn ông vung kiếm Nhật chém thẳng về phía người đàn ông áo đỏ nhanh như một cơn lốc, hoàn toàn không có dấu hiệu nào báo trước. Thanh kiếm xé toạc không khí, lướt qua khuôn mặt của người đàn ông, nhưng người đàn ông áo đỏ lại không hề né tránh, có lẽ hắn cũng biết nhát kiếm đó không thể trúng đến mình.
Ừ… đúng vậy. Theo như tin tức từ phía cảnh sát địa phương chúng tôi cho biết, hắn khoảng hai mươi bốn tuổi, nơi ở không cố định. Vì bị nghi ngờ đã giết hại quan chức địa phương cũng như phá hủy thiết bị cấp A nên tiền thưởng lên đến một trăm triệu, bất kể sống hay chết.
Khủng khiếp vậy sao?
Ông cụ tự tin nhìn khuôn mặt Tu Chi.
Ừm? Tôi chưa từng gặp cậu bao giờ, cậu là khách du lịch sao?
Ông cụ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, vội vã tiến tới khuyên can.
Này… anh ơi, cho hỏi anh cần gì ạ?
Quán bar Andina là quán bar lớn nhất ở thôn này. Vì nơi đây rượu ngon, gái đẹp đều có nên đương nhiên người dân sẽ lựa chọn nó làm nơi vui chơi giải trí.
Tiêu Châu tỏ ra rất phấn khích, cô chưa từng đến nơi náo nhiệt như thế này bao giờ, tám cái chân nhện sau lưng sắp không ở yên được rồi.
Ông cụ vừa nhìn thấy rõ, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc, ông nói.
Cậu nói người mang đến bất hạnh này ư?
Seruga giật nhẹ ống tay áo Tu Chi, khiến cậu và ông cụ cũng nhìn về phía đó.
Một gã đàn ông cột tóc dài bước vào quán, áo quần rách rưới, đôi mắt vừa to vừa đen, lúc thì lộ ra vẻ trầm mặc và nhiệt tình, lúc lại lóe lên sự thù hận đầy hung ác. Bên hông gã còn đeo một thanh kiếm Nhật, nhìn có vẻ tới đây với mục đích không được hay ho cho lắm.
Hả? Cái gì?
Gã đàn ông quay đầu lại thì đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.
Hu hu…
Ha ha ha… đúng là thu hoạch bất ngờ mà, không ngờ tên tội phạm truy nã nhà mày lại tốt bụng đến nỗi đỡ kiếm cho một con nhóc, khiến tao chẳng phải tốn chút công sức nào!
Nhưng đến đây rồi lại không thấy có tí thông tin gì liên quan đến kỳ thú cả. Nói thật chứ, chẳng lẽ cái tên Lăng Tần đó ghét bỏ cậu, không muốn để cậu tham gia huấn luyện nên mới tìm lý do đá cậu đi sao?
Tu Chi day trán, rồi lại thở dài.
Tu Chi lập tức ngộ ra, cậu kinh ngạc nhìn về phía lưng của người đàn ông trước mặt.
Không ngờ hắn lại chính là người mà mình đang muốn điều tra? Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà mình đã tìm được rồi sao?
Nhưng đến khi xảy ra chuyện thôn Thất Nhật biến mất chỉ trong một đêm, mọi người đã bắt đầu cảm nhận được ác mộng sắp giáng xuống.
Đồng thời cũng có một truyền thuyết khác nổi lên.
Nhưng không đợi ông cụ kịp chạy tới ngăn cản, gã đàn ông đó đã trợn mắt hung tợn nhìn ông cụ như muốn ám chỉ ông cụ hãy liệu mà lùi lại.
Tiếp đó, người đàn ông áo đỏ đứng lên, nhưng vẫn không hề quay đầu lại.
Nhưng lúc này lại không phải là lúc để điều tra.
Hừ!
Cách Ngọc Môn Quan của Cam Túc hơn chín mươi cây số về phía Tây là quần thể địa hình Yardang điển hình. Ở đây, cứ đêm đến là lại có gió thổi, tạo nên những tiếng quỷ kêu liên miên, tựa như có bách quỷ dạ hành, mọi người quen gọi là thành phố ma quỷ. Bởi vì toàn cảnh nơi đây y như một công trình kiến trúc cổ đại vào thời Trung Cổ, có đủ loại kiến trúc trong thành phố nhưng lại vắng vẻ, không một bóng người. Dường như sự hoang vắng đã trở thành vị khách thường trực của nơi này.
Trong tòa thành này có rất nhiều cây thánh giá đặc trưng của phương Tây được cắm ở trung tâm quảng trường. Trên những cây thánh giá lại treo rất nhiều xác chết được bọc bằng vải đỏ, trong đó có một cái xác mà tấm vải đỏ bao bọc bên ngoài đã bị rách vì quá mục nát bắt đầu rung động nhẹ.
Gió cát lạnh lẽo thổi qua làm miếng vải đỏ khẽ bay phất phơ, một nét cười chợt hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú…
Ở điểm tận cùng của thời gian, tại nơi xa xăm không ai nhìn tới được, người ta vẫn luôn truyền nhau một bài hát về loài người.
Oa oa aaaaaaaaaaa…
Tiếng khóc của bé gái mãi không dứt, khuôn mặt gã đàn ông hiện ra một nụ cười đầy tà ác.
Á! Bên đó, Tu Chi!
Seruga nhìn thấy cô gái đó bèn quay sang gọi Tu Chi.
Lúc này, Tu Chi bước tới, ngăn cản Tiêu Châu. Thấy Tu Chi ôm lấy chân mình, Tiêu Châu cũng dần dần bình tĩnh lại.
Sao thế? Bây giờ biết sợ rồi à?
Tu Chi chế nhạo một câu rồi nhìn về phía Cass, nhưng Cass đã sớm biến mất dạng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.