Chương 33: Bắn nhanh
-
Truy Tìm Bóng Đêm
- Tiên Đạo Lung
- 2712 chữ
- 2022-02-04 04:03:22
Vậy súng của các người từ đâu mà có?
Súng đương nhiên là mua từ chợ đen rồi!
Là cậu?
Tu Chi cũng đảo mắt nhìn qua, rồi hít sâu một hơi.
Bây giờ Cass đã chạy thoát, đối với Tu Chi thì đây8 là một tin xấu, nhưng gã đàn ông trước mặt xem ra cũng biết không ít chuyện, có thể hỏi gã.
Tu Chi ngồi xổm xuống, cầm thanh kiếm Nhật rớ3t dưới đất lên rồi đặt lên cổ gã, hỏi:
Cho ông một cơ hội, khai hết những chuyện liên quan đến tên tội phạm truy nã đó cho tôi nghe!
Rốt cuộc vì sao anh cứ mãi lẩn trốn ở đây?
Cass dừng chân, khẽ nghiêng người nhìn Tu Chi.
Không cần phải để ý quá nhiều đến chuyện này, Tu Chi đặt trước hai phòng, lúc cầm hành lý lên phòng thì vừa khéo liếc thấy hai cô gái mặc đồ kín mít đứng bên quầy lễ tân. Hai cô gái đều trùm kín cả đầu, nhìn không rõ hình dạng, từ vóc dáng có thể thấy được một người cao tầm cậu, còn người kia thì cao hơn cậu một cái đầu.
Seruga, em và Tiêu Châu xách hành lý lên cất trước đi, anh qua hỏi chút chuyện.
Ánh mắt sắc bén và nghiêm túc của Cass tỏ ra vô cùng kiên định.
Vậy sao? Vậy xem ra tôi chỉ có thể dùng vũ lực để buộc anh nói rồi!
Bỏ cuộc đi! Cậu không làm bị thương được tôi!
Khẩu súng bạc chĩa thẳng vào trán Tu Chi, làm Tu Chi sợ đến mức ngơ ra, nhìn Cass chằm chằm.
Gì cơ?
Tu Chi kinh ngạc hét lên, nhưng lúc này trán cậu truyền đến một cảm giác lạnh buốt.
Mau xem! Là Cass! Là cái tên được treo thưởng một trăm triệu!
Mau bắt lấy hắn!
Nhưng Cass không hề có ý làm hại Tu Chi.
Chuyện cậu muốn hỏi chắc có liên quan đến Hoa Bóng Đêm đúng không?
Hả! Nguy hiểm vậy sao? Vậy… chúng ta chỉ có hai người…
Tiểu Khiết, lâm trận bỏ trốn là không được đâu, cứ yên tâm. Chị cũng không chạy đến đây tay không, chị đã chuẩn bị sẵn nên làm thế nào rồi.
Giọng nói vừa mới cất lên đã làm dấy lên một sự xao động lớn và đương nhiên cũng bao gồm cả Tu Chi trong đó, còn có cả hai cô gái kia. Lúc họ cùng chạy ra ngoài, hai bên đều không hề để ý đến đối phương.
Họ lướt qua nhau, chạy ra cửa lớn của khách sạn, ngoài đường, một đám người đang chạy về phía trước.
Thì ra là như vậy…
Tu Chi chợt ngộ ra, cậu vỗ tay cái bốp, không khỏi thốt ra thành lời.
Không, không… bọn họ mặc kín mít, cảm giác như là mật vụ quốc gia ấy!
Tu Chi gật đầu, nếu như là ăn mặc giống mình thì chắc chắn là người của đội khác, nhưng nếu ăn mặc giống mật vụ thì chắc là thợ săn tiền thưởng rồi.
[Lúc nãy, khi người đó chạm vào người mi, ta đã phát hiện cơ thể hắn quả thật tồn tại kỳ thú, hơn nữa đẳng cấp còn rất cao. Mi cẩn thận chút, người đàn ông này rất nguy hiểm.]
Tu Chi nghe xong, nhìn xung quanh, thấy không có ai để ý đến mình bèn lập tức dùng ma lực. Trong phút chốc cậu đã như hồn ma băng qua đám đông, dùng cặp mắt tinh tường của mình quan sát khắp mọi nơi.
Nhân viên phục vụ chỉ lắc đầu bất đắc dĩ nói:
Không phải, vì chỗ này sắp bị cắt điện rồi. Sau này trong thôn không có điện nữa, những thức ăn phải bảo quản trong tủ lạnh như thế này đương nhiên cũng sẽ không có nữa.
Tu Chi tò mò nhìn khuôn mặt đầy bối rối của nhân viên phục vụ.
Cass bình tĩnh ứng phó, hai tay hắn bắt lấy chân Tu Chi, chỉ lắc người một cái đã lập tức phá được chiêu của Tu Chi, tiếp đó hắn âm thầm rút khẩu súng màu bạc bên hông ra.
Trong trận đối kháng về tốc độ và khả năng phản ứng, dù gì Tu Chi cũng chỉ là lính mới vào nghề nên phản ứng chậm hơn một bậc.
Hả?
Lúc hai cô gái nghe thấy tiếng nói của Tu Chi, định quay đầu lại thì đột nhiên bên ngoài có tiếng vọng vào.
Nghe đến đây, trong lòng Tu Chi đã hơi bán tín bán nghi. Người đàn ông này không hề giống một kẻ xấu xa, nhưng bản thân cậu cũng không thể dễ dàng tin lời anh ta được.
Tôi là nhân viên của Tập đoàn Thiên Vũ phái đến để điều tra, tôi đến đây chỉ có hai mục đích, một là tiêu diệt kỳ thú, hai là tìm một vật gọi là Trái Tim Định Hải.
Tên đó? Rốt cuộc anh đang chỉ ai?
Cass nhét súng vào lại bên hông.
Tu Chi không nói thêm gì, thẳng thắn gật đầu.
Nếu là như vậy thì tôi không thể nào nói cho cậu biết!
Xin lỗi, tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng bây giờ tôi phải đi rồi, không thể để những người dân đó tìm thấy tôi.
Ngay lúc Cass quay người chuẩn bị đi thì Tu Chi nheo mắt lại, hỏi câu cuối cùng.
[Bản chất của người này với Tiêu Châu vô cùng giống nhau, đều là kỳ thú thức tỉnh biến thành, nhưng vẫn còn tính người. Hơn nữa còn giữ lại được năng lực, rất hiếm gặp.]
Vậy bây giờ có cần bắt anh ta không?
Nhân viên phục vụ đặt hai ly kem trước mặt hai cô gái rồi nói với vẻ khổ não.
Hả? Sau này các anh không làm kem nữa sao? Đáng tiếc thật nhỉ?
Nhưng…
Lúc nhân viên phục vụ nói câu đó, khuôn mặt bắt đầu dâng lên chút hăng hái.
Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu.
Đúng, bởi vì mọi người đều không muốn để thôn này bị lãng quên.
Chỗ chúng tôi đã đến bước đường cùng rồi. Mặc dù nhân khẩu đông đúc, nhưng kinh tế quá lạc hậu. Hơn nữa, cả năm nay ở địa phương cũng không có thu hoạch gì lớn, không duy trì nổi những gì chính phủ yêu cầu. Trước mắt đã có rất nhiều khu vực bắt đầu bị cúp điện, cúp nước, chỗ chúng tôi cũng sắp bị rồi.
Lúc Tu Chi nhìn qua gương mặt của nhân viên phục vụ thì phát hiện tuổi tác của người này khoảng ba mươi đến ba mươi lăm tuổi, từ đầu đến chân đều toát ra cảm xúc buồn bã cực kỳ.
Trên đường đi, Tu Chi cứ nghĩ mãi về hành động của người đàn ông áo đỏ đó. Nhìn từ phương diện nào thì người đàn ông áo đỏ cũng đã cứu hai mẹ con cô bé kia, hơn nữa còn cứu Seruga. Nhưng tại sao mọi người đều đồn rằng, người đàn ông đó là kẻ xấu xa, vô cùng độc ác chứ?
Đến trưa, cả thôn nhỏ trở nên yên ắng, Tu Chi nhìn ra hoang mạc bên ngoài thôn, chỉ thấy cát vàng bất tận, thậm chí không có lấy một chút màu xanh nào của sự sống.
Tu Chi ngẫm nghĩ, giống như quán bar lúc nãy, những người đó chỉ lo bắt Cass mà quên mất trong quán còn có người dân vô tội, cũng có thể hiểu tại sao thôn Thất Thời lại bị hủy diệt chỉ trong một đêm.
Mất một ngôi, sao David sẽ không hoàn chỉnh, ác ma đó sớm muộn gì cũng sẽ thoát được phong ấn, xông ra khỏi địa ngục. Đến lúc đó, thế giới sẽ gặp nguy hiểm!
Một lời hứa!
Nói xong, Cass biến mất trước mắt Tu Chi nhanh như một cơn gió.
Tốc độ nhanh thật…
Cass thu súng lại, nói với Tu Chi:
Như cậu đã biết, tôi là một tên tội phạm truy nã, nhưng tất cả những gì tôi đã làm đều không phải điều ác. Nếu tôi không làm như vậy thì tên đó sẽ đẩy cả thế giới này vào nguy hiểm.
Nhưng có một giọng nữ trong trẻo và quen thuộc lọt vào tai cậu.
Vừa nãy quán bar ở con đường bên cạnh xảy ra đấu súng, người đàn ông đó nhất định vẫn còn ở trong thôn này.
A a a a!
Tội phạm truy nã ở đây nè!
Tu Chi xoa cằm. Lúc này, Seruga và Tiêu Châu cũng chạy đến bên cạnh Tu Chi. Quán bar này đã bị cơn mưa đạn phá nát, chỉ còn là một đống đổ nát. Đương nhiên, cảnh sát địa phương cũng đã nhanh chóng chạy đến đây.
Nhưng lúc này bọn Tu Chi đã rời khỏi đó từ lâu, chỉ còn lại gã đàn ông ở lại chờ cảnh sát tra hỏi.
Ha ha ha… Cậu không thấy câu hỏi này rất buồn cười sao?
Cass đột nhiên cười to.
Kẻ đó có mưu đồ tạo nên Hoa Bóng Đêm mà bản thân có thể kiểm soát, nếu cô ta thật sự tạo ra được, vậy thì loài người sẽ đối mặt với nguy hiểm rất to lớn…
Vì vậy, anh đã giết người đó rồi?
Em nói! Em muốn ăn kem chuối, còn Tiêu Châu muốn ăn bánh da lợn, còn có hồng trà!
Tu Chi híp mắt.
Không được, Cass là manh mối quan trọng của chúng ta, không thể để những người dân này giết chết hắn!
Một trong hai cô gái nói xong câu đó thì xông về phía trước, Tu Chi cũng nheo mắt chạy theo sau cô ta.
Tu Chi hỏi, nhưng Cass chỉ lắc đầu trả lời.
Không, không, không, là do sự tham lam và ích kỷ của con người đã đem đến sự hủy diệt!
Nói xong, Tu Chi bước về phía hai cô gái đó, mắt híp lại. Cậu từ từ tiến đến gần rồi ngồi ở cái ghế trước quầy lễ tân cách hai cô gái không xa, vờ như ngồi chơi không.
Cậu ngoảnh mặt sang một bên, dỏng tai qua bên đó xem thử có thể nghe ngóng được tin tức gì không.
Chỉ cần thôn chúng tôi bắt được người đàn ông được treo thưởng một trăm triệu đó thì sẽ có thể xin chính phủ duy trì điều kiện sinh hoạt ở mức thấp nhất cho, như vậy thì thôn này cũng sẽ không bị bỏ hoang.
Cho nên chỗ này mới xuất hiện nhiều thợ săn tiền thưởng đến vậy?
Tu Chi nhớ Lăng Tần từng phân kỳ thú thành ba loại là kỳ thú, ác ma và nguyên tội.
Xem ra thứ bị trấn áp này chắc là ác ma giống như Mephisto.
Gã đàn ông lắc đầu ra chiều cũng không biết.
Điểm này thì tôi không biết, chúng tôi vẫn luôn bám theo dấu hắn nhưng chưa lần nào thành công.
Ánh sáng màu đen nhạt toát ra từ cơ thể Tu Chi. Cậu phi thẳng về phía trước với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng đối với Cass thì đó cũng chỉ là một động tác rất đỗi bình thường mà thôi.
Cass né người một cái, cú đánh của Tu Chi liền trật mục tiêu. Nhưng Tu Chi cũng đã có chuẩn bị sẵn, cậu nhấc gót chân, cơ thể mềm dẻo như sợi dây thun, kẹp chặt lấy cổ Cass, định ở trên không đập đầu hắn một cái thật mạnh.
Yên tâm, tôi không đến đây vì tiền thưởng gì đó, mà đến để hỏi anh vài việc.
Cass từ từ đứng lên với ánh mắt hung tợn, đỏ thẫm như dã thú khát máu, làm Tu Chi lập tức cảnh giác.
Châ9n nhện của Tiêu Châu từ từ thu về lại sau lưng rồi lập tức bước qua ôm lấy Seruga, nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.
Gã đàn ông run rẩy đứng dậy, 6liếc nhìn Tiêu Châu, cố kìm nén nỗi sợ hãi rồi bắt đầu trả lời Tu Chi, dù vậy trông gã vẫn rất căng thẳng.
Cậu biết đó, là Hoa Bóng Đêm!
Bởi vậy mới nói… Rốt cuộc anh biết bao nhiêu chuyện về Hoa Bóng Đêm?
Tu Chi càng nghe giọng nói đó càng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại nhớ không ra là ai. Sự tò mò thôi thúc cậu quay sang nhìn lén hai cô gái đó một cái. Cậu chỉ thấy khuôn mặt của cô gái cao hơn cũng khá, nhưng dáng vóc thì không được chuẩn cho lắm, còn cô gái bên cạnh thì không thể nào nhìn thấy mặt được.
Đây là kem của hai cô, có lẽ đây là hai ly kem cuối cùng của tiệm chúng tôi rồi.
Hả? Vậy sao…
Tu Chi chau mày rồi lại hỏi tiếp.
Hai cô gái đó đều mặc quần áo giống chúng tôi sao?
Tu Chi nhớ trước khi xuất phát Lăng Tần có nói, chuyện này chỉ phái mình cậu đi điều tra, sẽ không có người của đội khác biết được về chuyện này.
Tiền bối à, cô nói có khi nào đại tá Mục cung cấp tin giả cho chúng ta không? Cứ như muốn hù dọa chúng ta vậy, truy bắt một tên tội phạm truy nã cấp S thật sự quan trọng vậy sao?
Tiểu Khiết, tên này không chỉ là tội phạm truy nã mà còn có liên quan mật thiết đến Hoa Bóng Đêm. Hơn nữa nghe nói, chỉ cần người đàn ông này ra tay thì cả thành phố lập tức biến thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.
Không phải chứ, không có điện? Đùa gì thế.
Hai cô gái đều tỏ vẻ không thể tin nổi, nhưng nét khổ sở trên khuôn mặt nhân viên phục vụ đã làm họ bắt đầu để tâm.
Nhân viên phục vụ xòe hai tay ra chiều không hứng thú đi thắc mắc.
Đúng vậy, hơn nữa họ còn hỏi thăm chúng tôi về người đàn ông được treo thưởng một trăm triệu, thời đại này đến con gái cũng ra ngoài làm thợ săn tiền thưởng rồi sao?
Vâng… Vừa nãy cũng có hai cô gái gọi món giống như hai cô đây …
Ồ? Có thật à…
Ở đây còn có người gọi những món này sao?
Nhân viên phục vụ chớp chớp mắt rồi nói với bọn Tu Chi.
Tu Chi nhớ ra, chắc là thôn Thất Nhật mà người dân từng nhắc đến.
Anh đã hủy diệt thôn đó sao?
Cass thở dài, chiếc áo khoác đỏ rách nát bị gió cát thổi bay lên.
Tám thôn này được bày bố theo hình ngôi sao David ở di chỉ Ngọc Môn Quan, mà phía dưới nó có ác ma đã thức tỉnh Hoa Bóng Đêm. Từ trước đến giờ nó đều trấn áp, không để cho ác ma này thoát ra làm hại nhân gian, nhưng đến nay sao David đã thiếu mất một ngôi.
Đó là tội phạm truy nã cấp S c5ủa quốc gia, hắn vẫn luôn xuất hiện ở di chỉ Ngọc Môn Quan, vì vậy bảy thôn quanh đây đều là nơi hắn hay lang thang.
Tại sao hắn biết rõ mình bị truy nã nhưng vẫn xuất hiện ở bảy thôn này?
Bỏ đi, tìm quán trọ ở lại rồi tra án tiếp vậy!
Quán rượu Osdi, Tu Chi ngơ ngác nhìn hai cô gái ngây thơ trước mặt mình.
Cho đến khi cặp mắt cậu dừng lại bên cạnh một thùng rác trong một con hẻm nhỏ, cuối cùng cậu cũng dừng bước.
Tu Chi dùng năng lực đã bỏ xa những người dân đó đến mấy con phố, nhưng lúc này, cặp mắt của Cass trốn trong hẻm nhỏ đang chăm chăm nhìn về phía Tu Chi.
Nè, Mephisto, bây giờ nên làm sao đây?
Trong túi của Tu Chi, Mephisto từ từ mở mắt, bay lên, rồi ghé vào tai Tu Chi nói.
Mọi người mau đi vòng qua từ phía kia!
Hai tiếng
bắt lấy
truyền khắp phố, nhưng rốt cuộc cũng chẳng ai có thể bắt được người. Đừng nói là bắt sống, dù cho dùng súng cũng chưa chắc đã bắn trúng nổi.
Nè nè, rốt cuộc hai em đang nói gì vậy hả?
Seruga bĩu môi, phồng má nói.
[Nè, nhóc con, lúc nãy rõ ràng là mi có thể dùng năng lực để đối đầu với tên đó mà?]
Mephisto lại nhảy ra nói với Tu Chi.
Tu Chi chỉ lắc đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.