• 267

Chương 35: Thôn làng kỳ lạ



Gì cơ?



Ừm, nếu tôi không đoán sai, chắc chắn phía chính phủ đã có người biết đến chuyện ngôi sao David phong ấn nguyên thú, vì thế bọ8n họ mới phái bộ đội sinh hóa đến đây lấy lý do truyền nhiễm bắt người dân đi, để đánh thức tên kia dậy.



Nhưng bọn họ làm vậy vì mục 3đích gì? Thả một sinh vật đáng sợ như vậy ra ngoài...

Cass híp mắt lại, ngay sau đó hắn gào lên với Tu Chi:
Nằm xuống!

Tu Chi cũng phản ứng rất nhanh, cậu tức khắc cúi cả người xuống. Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên, viên đạn xoay tròn sượt qua vài cọng tóc của Tu Chi, bắn vào đầu một người dân sau lưng cậu.
Tu Chi nhìn về phía sau. Hóa ra vừa rồi có một người muốn đánh lén cậu, may mà Cass phản ứng kịp thời mới cứu được mạng của cậu.

Người này đột nhiên lại tấn công chúng ta...


Đây là sức mạnh khi bị Hoa Bóng Đêm nguyền rủa sao?

Tu Chi hỏi.

Im lặng!

Ánh mắt Cass trở nên nghiêm túc. Hắn hất hất đầu ý bảo Tu Chi cùng vào xem sao.
Tu Chi bị Cass ảnh hưởng, bước chân cũng trở nên cẩn thận hơn. Hai người đi về phía trước một bước, hai bước... Từng bước chân đều vô cùng nhẹ nhàng, như sợ sẽ phát ra tiếng động.
Khắp nơi chất đống thi thể của người dân trong thôn. Trên mỗi thi thể đều có dấu hiệu bị thối rữa, thoạt nhìn có lẽ là do dính phải lời nguyền.

Đừng để ý lắm thế! Chúng ta mau chạy ra ngoài thôi!

Trước mặt là cổng vào của thôn. Nhưng hiện tại, cổng thôn đã bị một tảng nham thạch to chặn lại, bọn họ đành quay về đường cũ.

Phía chính phủ có người muốn mượn sức Hoa Bóng Đêm để làm phản. Bọn họ xây dựng một quân đội bí mật, sau khi lấy được Hoa Bóng Đêm, họ đã sử dụng sức mạnh nguyền rủa của nó tạo ra một đội quân không sợ chết. Làm vậy, bọn họ có thể quang minh chính đại chống lại chính phủ, lại vừa có thể thoát khỏi hiềm nghi.

Cass dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào sau lưng Tu Chi. Hắn từ từ đứng dậy, đặt tay lên hông.

Mà nếu như tôi không đoán sai, có lẽ nơi này chính là khu thí nghiệm của quân đội. Thứ nhất, có thể thử nghiệm những người bị nguyền rủa kia. Thứ hai, bọn họ muốn dùng Hoa Bóng Đêm để khống chế con quái vật dưới chân chúng ta!

Tu Chi lập tức hô:
Cẩn thận!

Người kia chợt há to cái miệng đầy máu, bổ nhào về phía Tu Chi.

Pằng!


La la!

Đây là một căn nhà gỗ nhỏ. Thoạt nhìn nó vẫn còn khá nguyên vẹn. Lúc bọn họ đi vào, âm thanh đó liền truyền tới tai. Nó không phải tiếng gọi, mà là có người đang hát cái gì đó.

Chờ một chút... Cẩn thận đó, có gì đó không bình thường!

Tu Chi bắt đầu dẫn Seruga và Tiêu Châu ra khỏi thôn, một mình Cass ở phía sau yểm hộ cho bọn họ.

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng vang lên khắp thôn. Sự tĩnh lặng ban đầu cũng bị bầu không khí hiện tại phá vỡ.

Gì?

Tu Chi dừng bước, quan sát bốn phía xung quanh. Ánh mắt nghi ngờ chậm rãi dừng lại ở căn nhà phía trước.

Cass...


Bởi vì những người dân này đều sẽ bị sử dụng làm vật thí nghiệm của bọn họ...

Cass hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào trong thôn.
Bốn tiếng đồng hồ trước, thôn làng này vẫn còn đông đúc náo nhiệt, mọi người đều bận rộn với cuộc sống của mình. Không ngờ hiện tại, tất cả đều đã hóa thành cát bụi.

Cho tới hiện tại, các cô gái bị mất tích đã vượt quá 50 người. Nếu cộng vào số người tăng thêm gần đây, có thể thấy số nạn nhân mất tích đang có xu hướng tăng lên. Cảnh sát địa phương đã gửi nhắc nhở nghiêm túc cho những gia đình có các cô gái cùng lứa tuổi...

Tu Chi còn thấy những bức tường ở đây đều dán đầy hình ảnh và thông tin của những cô gái bị mất tích. Hiển nhiên trong thôn đã xảy ra hàng loạt các vụ bắt cóc, mà nạn nhân toàn là các cô gái trẻ tuổi.
Thôn này đã sớm biến thành một đống hoang tàn, trên nóc nhà còn sót lại ánh lửa ngút trời. Cass đã đoán đúng tất cả.
Mặc dù nhà cửa xung quanh bị hư hại nhưng lại không có bất kỳ vết máu nào. Điều này có thể chứng minh quân đội đã bắt hết người dân rồi mới phá hủy thôn.

Ê, cậu là người thuộc Tập đoàn Thiên Vũ hẳn là sẽ quen người này chứ hả?

Cass đột nhiên liệng một bức ảnh qua cho Tu Chi.

Trước đây tôi từng gặp những người tương tự như vừa nãy, bọn họ bị Hoa Bóng Đêm nguyền rủa. Nhưng tôi nhớ bông hoa đó nằm ở một thôn làng nhỏ đã bị bỏ hoang gần biên giới, không thể nào nó lại xuất hiện ở đây.


Tôi cũng từng điều tra tin tức về Hoa Bóng Đêm. Cây hoa đó đã cắn nuốt hơn vạn mạng người, lời nguyền của nó đáng sợ hơn bất kỳ một tai họa nào. Nhưng có một chuyện tôi rất thắc mắc, tại sao chúng ta không bị nguyền rủa, mà những người dân sống ở đây lại dễ dàng bị nó nguyền rủa đến vậy?

Cass cười như không cười gật đầu, giải thích rất rõ cho Tu Chi.
Trong lúc nguy cấp, Cass dùng 0,3 giây rút súng ra nhắm thẳng vào đầu người đó, bóp cò.
Người kia bị bắn trúng, dừng lại vài giây mới ngã xuống đất.
Tu Chi giật mình thở gấp. Seruga và Tiêu Châu đã núp sau lưng cậu run rẩy từ lâu.

Con đường trước mặt đã bị chặn, xem ra chính phủ đã tính toán hết, không cho người ở đây thoát ra ngoài...


Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tu Chi hỏi.

Là mùi của sự chết chóc...

Lời nói của Cass càng làm người ta cảm thấy căng thẳng. Hắn lấy khẩu súng ngắn màu bạc bên hông ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Tu Chi lại chỉ lo nắm chặt tay Seruga và Tiêu Châu.

Cộp cộp...

Cass đột nhiên dùng tay phải ngăn Tu Chi tiến về phía trước.

Hử? Sao vậy?

Cass chau mày, ngửi thử.
Tiếng bước chân đột ngột vang lên từ phía bên cạnh. Tu Chi và Cass quay đầu lại, nhìn thấy ngay một người dân mặc áo ngắn tay màu xanh lá cây, cúi đầu bước từng bước chậm rãi về phía họ, động tác cực kỳ chậm chạp.
Cass nhìn thấy vậy cơ hồ thở phào nhẹ nhõm, giắt lại súng vào bên hông. Cùng lúc đó, hắn đi tới hỏi người kia:
Này anh, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tu Chi híp mắt lại, phát hiện có gì đó không đúng. Dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy người này giống hệt như những người phát điên mà cậu đã gặp ở thôn Thất Nhật.

Yên tĩnh quá! Mọi người đi đâu cả rồi?

Tu Chi ngạc nhiên quan sát xung quanh. Ở đây chỉ còn lại những ngôi nhà đổ nát và chiếc loa vẫn đang phát liên tục.
Trên loa đang không ngừng phát một tin tức.
Cass dẫn đầu đi về phía thôn Tứ Thời, Tu Chi cũng dẫn theo Seruga và Tiêu Châu đi theo sau hắn. Chỉ có Mạc Mộng Hiên xoay người, đi về một hướng khác.

Mộng Hiên, rốt cuộc em tới nơi này làm gì?
Cass hỏi cô ta.
Môi Mạc Mộng Hiên cong lên, nở nụ cười tươi tắn đúng tiêu chuẩn, nhưng lại không nói lời nào. Cô ta chỉ híp mắt nhìn Cass rồi đi mất hút.
Tu Chi và Cass cùng nhau xông qua mấy con ngõ. Trong thời gian đó, người dân trong thôn liên tục xuất hiện, khiến hai người không có cả thời gian để thở dốc.
Nhưng khi bọn họ chạy đến vị trí cách cổng thôn mấy chục mét, cảnh tượng trước mắt giống hệt như sóng xung kích đập vào mắt hai người.

Thê thảm quá...

Cass chĩa súng vào những người kia, nói với Tu Chi:
Hừm, hình như ngay từ đầu thôn này đã không được bình yên, chỉ là chúng ta không phát hiện ra thôi.

Tu Chi kéo Seruga và Tiêu Châu ra đứng sau lưng mình. Cậu tập trung sức mạnh trong tay, bộ đồ màu đen hình thành những lưỡi dao, lướt qua giữa hai người dân nhanh như gió. Trong lúc chưa kịp phản ứng, hai lưỡi dao đã giải quyết xong hai người kia. Cả quá trình lưu loát như mây trôi nước chảy.

Chậc, có bản lĩnh đấy!


Á... Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc Tu Chi xoay người lại, cậu phát hiện có hai người dân nữa đang tiến về phía mình.

Ban nãy là bọn họ trốn chúng ta sao? Khốn thật!

Cass lần lượt lục soát từng căn nhà, không tha một góc nào. Tu Chi cũng không ngừng trèo tường tìm khắp các ngõ ngách.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ tìm kiếm, hai người không có bất kỳ thu hoạch gì.

Nơi đây đã trở thành một thôn chết, quân đội đã bắt tất cả người ở đây đi rồi...

Tiếng lửa cháy rừng rực trên nóc nhà từ từ nhỏ dần. Không gian chìm vào tĩnh mịch...

La la la...

Seruga bỗng nhiên kéo áo Tu Chi, nói:
Anh Tu Chi, anh có nghe thấy không?

Hai tiếng súng vang lên phá tan bầu không khí yên lặng. Từ các con ngõ nhỏ trong thôn, những người bị nguyền rủa ào ào đổ ra.

Tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây. Chỗ này rất nguy hiểm!


Được!

Cậu nhận lấy hình xem. Trong ảnh là một người đàn ông mặc vest đen, khuôn mặt toát lên vẻ già dặn, chòm râu bạc dài đến tận cổ.

Không quen...

Cass hơi giật mình, nhưng hắn nhanh chóng gật đầu hiểu ra.

Ban nãy ở đây phát ra tiếng hát nhưng giờ không có.


Cẩn thận chút! Nói không chừng ở đây có thứ gì đó cũng nên.

Nhóm Tu Chi kiểm tra kĩ càng ngôi nhà, xác định ở đây không còn nguy hiểm gì nữa mới thôi cảnh giác, thả lỏng dây thần kinh đang căng như dây đàn.

Đáng chết! Quả nhiên là vậy, bộ đội sinh hóa đã bắt hết toàn bộ người dân ở đây đi.


Nhưng tại sao bọn họ lại bắt giữ chứ không trực tiếp tàn sát người dân?

Tu Chi nghi ngờ hỏi.
Cass bất đắc dĩ chỉ biết nhìn theo bóng lưng cô ta từ từ đi xa.

Chẳng hiểu rốt cuộc cô ấy muốn làm gì nữa!

Vượt qua sa mạc nóng cháy, Cass, Tu Chi dẫn theo Seruga và Tiêu Châu tới thôn Tứ Thời.

Anh Tu Chi, có phải... Những thứ kia lại sắp tới rồi không?

Seruga và Tiêu Châu đều là những sinh vật bị nguyền rủa, họ nhất định sẽ có phản ứng với tên dưới lòng đất. Liệu bọn họ có bị ảnh hưởng không nhỉ?

Bây giờ chúng ta chỉ còn nước tới thôn Tứ Thời tìm câu trả lời, hy vọng ở đó sẽ có thứ chúng ta muốn.

Khóe miệng Cass nhếch lên.

Ha ha... Còn vì mục đích gì nữa chứ? Để thay9 đổi đất nước này, bọn họ chỉ có thể ra tay khi có chiến tranh hoặc tai họa. Hiện giờ sẽ liên tục có kỳ thú xuất hiện ở di chỉ Ngọc Môn Quan, b6ởi vì con nguyên thú này cần một lượng lớn sinh mạng để bổ sung năng lượng. Nếu cậu làm việc ở Tập đoàn Thiên Vũ, vậy thì nhờ cậu bảo vệ an toà5n cho những người dân ở đây. Còn về Trái Tim Định Hải mà cậu muốn tìm, chắc hẳn vẫn nằm trong tay chính phủ. Hơn nữa, Trái Tim Định Hải còn là thứ mấu chốt để phong ấn con thú khổng lồ kia. Tôi hy vọng cậu có thể lựa chọn cho chính xác.

Tu Chi rũ mắt. Cuộc sống yên ổn ban đầu của cậu đã không còn tồn tại, cậu của hôm nay đã thực hiện được lời mình nói trong buổi lễ tốt nghiệp! Tu Chi đây chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn!
Tiêu Châu bỗng dưng kéo tay Seruga, nhìn cô ta có vẻ vô cùng hoảng sợ. Mặc dù bản thân Tiêu Châu cũng sẽ biến thành kỳ thú, nhưng bây giờ xem ra cô ta vẫn chỉ là một cô gái bình thường.
Nhóm Tu Chi quay lại nơi phát ra tiếng hát lúc đầu, có điều hiện giờ tiếng hát đã biến mất. Đương nhiên cả đám đi vào bên trong cũng không phát hiện ra điều gì.
Nhưng có một điểm đáng để cả nhóm chú ý tới, đó là trong căn phòng đổ nát này lại có một mùi hương thoang thoảng. Vừa giống hương hoa, vừa giống mùi nước hoa.

Tôi ngửi thấy mùi như của chiến trường...


Mùi như của chiến trường?

Tu Chi ngó nghiêng xung quanh. Trong căn phòng này, ngoài tiếng hát ra thì không có bất kỳ âm thanh nào khác. Cộng thêm mặt trời trên cao cũng bị mây che mất, không khí quỷ dị vô cùng.

Cass, từ từ đã!

Cass quay đầu lại, hỏi Tu Chi:
Sao vậy?

Tu Chi chậm rãi bước tới cạnh Cass.

Nhanh lên!

Cass vừa lùi về sau vừa nổ súng...

Đầu, anh nhất định phải bắn vỡ đầu bọn họ thì những người này mới thực sự không cử động nữa.

Những người dân đã từng được che chở bảo vệ giờ lại bị chôn vùi trong chính hố sâu bọn họ tạo ra.

Tìm xung quanh xem có ai trốn được không!

Cass nói với Tu Chi xong thì đi một mình vào trong thôn làng nay đã vắng hoe. Tu Chi chỉ đành dẫn theo Seruga và Tiêu Châu đi vào theo.

Đúng là âm hồn không tan. Rốt cuộc đám người này làm theo mệnh lệnh quái quỷ gì vậy?

Tu Chi quan sát xung quanh căn nhà, phát hiện trên vách tường trong nhà dán đầy ảnh và thông tin của những cô gái bị mất tích. Tu Chi bước lại gần xem, cậu nhận ra những cô gái này đều bị mất tích trong vòng một tháng trở lại đây, hơn nữa còn chưa tìm được bất kỳ ai.

Cậu được Tập đoàn Thiên Vũ phái tới, chắc cũng có chút dị năng chứ hả?

Cass khen Tu Chi. Cậu cười nhếch khóe miệng, trả lời bằng giọng tự tin:
Ha ha, tôi luyện tập mỗi ngày cũng đâu phải là phí công!

Lúc Tu Chi còn đang đắc ý, đột nhiên lại có hai người từ bên trái bổ nhào về phía cậu.

Pằng pằng!


Chắc do cậu mới vào Thiên Vũ không lâu. Người này tên là Matthew, thuộc nhóm đầu tiên phát hiện ra Hoa Bóng Đêm. Ông ta đã nghiên cứu ra được trong lời nguyền Hoa Bóng Đêm có tiềm ẩn sức mạnh, nhưng do Hoa Bóng Đêm đã bị mất trộm nên ông ta cũng biến mất không để lại dấu vết.

Tu Chi nhíu mày thắc mắc:
Đợi đã... Tôi đã từng nghe về người tên Matthew này rồi, nhưng ông ta có liên quan gì đến lời nguyền?

Cass vừa đi về phía những căn nhà đổ nát phía trước, vừa trả lời Tu Chi:
Ông ta là một kẻ tự cho mình là người sống xa hoa phung phí, nhưng lại đột ngột mất tích. Ông ta đã bị điều tra ra rằng từng tiếp xúc với Hoa Bóng Đêm, những chuyện đã xảy ra tám chín phần mười là có liên quan đến ông ta.


Chỉ còn cách tìm một căn nhà để trốn rồi tính tiếp.

Cass quay người bước theo hướng vừa mới đi tới. Bởi vì ban nãy bọn họ vừa chạy vừa giết, nên bây giờ cũng không có quá nhiều người bị nguyền rủa chắn đường.

... A a.


Người này trông rất kỳ lạ...


A a a!

Đột nhiên, người kia gào lên.
Tu Chi nhớ rất rõ chuyện mình đã trải qua ở thôn Thất Nhật lần trước. Dù cơ thể có bị thương thế nào, những người bị nguyền rủa vẫn sẽ nghe theo mệnh lệnh của kẻ điều khiển. Chỉ khi đánh vỡ đầu mới có thể khiến bọn họ dừng bước chân lại.
Bốn người đi qua con ngõ nào cũng đều gặp phải những người bị nguyền rủa. Cass bắn súng vô cùng chuẩn xác, mỗi lần bóp cò đều bắn trúng đầu mục tiêu, không để lãng phí một viên đạn nào. Có thể thấy chắc hẳn hắn cũng đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp.

Tốt lắm! Nếu như đây là cái bẫy để lại cho chúng ta, vậy thì không có gì cần phải lo lắng.

Cass hỏi Tu Chi.


Có chút ít. Nhưng giờ tôi đang làm việc cho Thiên Vũ, chuyến này tới đây điều tra cũng là tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.



Ồ? Vậy cấp trên của cậu quả là tin tưởng cậu đó, chỉ phái ba người các cậu tới chỗ nguy hiểm này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Truy Tìm Bóng Đêm.