• 267

Chương 36: Cô gái bí ẩn



Nó lại xuất hiện!



Vẫn là giọng hát đó!

Giữa thời khắc nước sôi lửa bỏng, một sợi tơ trắng đột nhiên dính lấy chân Tu Chi, cấp tốc kéo cậu lại.

Hả? Tiêu Châu!


Ầy, sao cảm giác giọng hát này cứ là lạ thế nào ấy!

Cuối cùng Cass cũng phát hiện ra chỗ b3ất thường. Mặc dù nghe tiếng hát có vẻ cách bọn họ rất gần, nhưng luôn có cảm giác nó từ trên trời vọng xuống.
Tu Chi dùng dao gió chắn đằng trước nửa người trên, nhưng dù gì đây cũng là kỳ thú cấp B, khác với những dân làng bị nguyền rủa. Móng vuốt của nó sắc bén vô cùng, lưỡi dao của Tu Chi bị nó bẻ gãy trong nháy mắt, cả người cậu cũng bị đánh văng ra xa mấy mét.

Khốn nạn, không ngờ lại không đỡ được...

Tu Chi nắm tay Seruga, còn Tiêu Châu thì ôm chặt lấy cô bé. Nếu có chuyện gì, cả ba sẽ có thể cùng lúc chạy đi.

Cẩn thận... Có mùi cảnh cáo.

Quái vật thằn lằn từ từ áp sát. Từ khi biến về dạng người, sức mạnh của Tiêu Châu đã yếu đi rất nhiều. Hiện tại, Tiêu Châu không thể nào đánh lại con kỳ thú trước mặt.

Cass, bắn vào đầu nó!


Này, thế này là thế nào?

Cass hỏi Tu Chi.
Lúc Cass vớt được người đàn ông này lên bờ, phát hiện ra cả người anh ta từ trên xuống dưới đầy rẫy vết thương. Điều quan trọng là sắc mặt anh ta tái nhợt do bị mất quá nhiều máu. Nhưng hiện tại ở đây không có thiết bị chữa bệnh, cả đám chỉ có thể nhìn anh ta thở gấp hấp hối.

Hây, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì thế?

Quái vật thằn lằn bị thương ở mắt, biết rõ bây giờ mình đã ở thế hạ phong, nó vội vàng xoay người nhảy xuống nước, bơi đi.
Tu Chi hít thật sâu, từ từ buông Seruga đang ôm trong lòng ra.

Tôi nhớ lúc tới đây có nghe thấy hướng dẫn viên du lịch bảo, ở đây đã từng có một tổ chức buôn bán nội tạng người. Có lẽ chuyện này có liên quan đến 50 cô gái đã mất tích...

Tu Chi lắc đầu.
Giọng Cass vọng vào tai Tu Chi, giúp cậu lấy lại hồn. Cậu nhìn về phía con quái vật thằn lằn đang chực chờ xông lên kia.
Cass tia thấy trên bốn chân nó đều có một hình xăm rắn.
Cass sờ cổ của anh ta, trầm trọng nói ra:

Má! Anh ta chết rồi...

Con thằn lằn cũng bắt đầu nhúc nhích, chậm rãi bò vào nhà. Tu Chi thấy được con kỳ thú này dài đến hơn hai mét, cả người phủ đầy vảy màu xanh lục, cộng thêm con ngươi cùng màu càng khiến người ta sợ hãi hơn. Bốn chân nó bò trên mặt đất, từ từ lại gần cô gái.

Lăng Tần bảo, những sinh vật đã biến dị cả cơ thể được liệt vào cấp B. Hẳn là tôi có thể đối phó với nó...

Tu Chi nghi ngờ, tập trung nhìn kĩ.
Tiếng hát của cô gái vẫn không dừng lại. Con thằn lằn kia thực sự không hề động đậy, ngay cả nhịp thở của nó cũng rất có tiết tấu, tạo nên mấy gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Cass hỏi người đàn ông đó.
Anh ta tựa người vào vách tường, vừa thở hổn hển vừa nói.

Cẩn thận! Có lẽ những9 người dân ở đây sắp làm chuyện gì đó!


Ừm!

Cass cầm chắc khẩu súng, nheo một mắt nhắm thẳng vào cái đầu đầy u của con quái vật.

Khặc!

Quái vật thằn lằn nhào lên, móng vuốt sắc nhọn ở chi trước búng ra, tấn công Tu Chi.

A!

Tu Chi bước tới.

Ban nãy anh ta nói cô gái kia, liệu có phải là chỉ...

Cass nặng nề lắc đầu, lại nói:
Không biết ông ta định sử dụng những con kỳ thú này vào việc gì đây?

Mực nước suối đang dâng lên.

Cô gái làm việc cho chính phủ? Rốt cuộc cô ta là ai? Này! Này!

Cass hỏi liên tiếp, nhưng người đàn ông đó đã rũ đầu xuống, không còn thở nữa.

Pằng!

Cass hô lên, cùng với đó là tiếng súng nổ. Từ mắt con quái vật thằn lằn, máu màu đỏ tươi phun ra. Cái lưỡi trong miệng nó tất nhiên cũng phải rụt lại. Tu Chi nhân cơ hội này đỡ Seruga dậy, ôm chặt lấy cô bé.
Hóa ra đó là bảng tên công tác, người đàn ông này là một bác sĩ khoa ngoại.
Cass nhíu mày, lập tức nhớ đến một việc.

Nhưng theo những báo cáo mà chúng tôi nhận được, hai chuyện này không có liên quan đến nhau. Chúng tôi tới đây chỉ để điều tra về Hoa Bóng Đêm.


Bất kể thế nào, tôi cũng phải báo cáo những việc này với tập đoàn...

Cass còn chưa kịp bóp cò, con quái vật kia đã thè cái lưỡi dài mấy mét ra. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, nó đã cuốn lấy chân Seruga, thoắt cái đã kéo cô bé ngã ra đất.

Seruga!

Tu Chi chầm chậm mở mắt, thấy được Tiêu Châu đã duỗi tám cái chân nhện ra. Đôi mắt xanh biếc của cô ta sáng bừng lên, cực kỳ đáng sợ.

Cảm... Cảm ơn!


Sao thế?

Seruga hốt hoảng chỉ tay vào sinh vật giống hệt như thằn lằn đang đứng không hề nhúc nhích trên mặt suối bên cạnh cô gái. Sinh vật đó lơ lửng trên mặt nước, đôi mắt xanh lục dán chặt vào cô gái, dáng vẻ rục rịch như chuẩn bị hành động.
Cass ra hiệu cho Tu Chi nhất định phải hành động cẩn thận, nhưng vào lúc như thế này, đầu óc Tu Chi đã bị căng thẳng đến nỗi choáng váng.
Tu Chi chậm chạp duỗi cổ ra, ngó vào trong nhà. Nhưng hình ảnh cậu nhìn thấy lại chẳng phải thứ gì kỳ quái, mà là một cô gái đang ca hát. Cô gái kia nhắm nghiền hai mắt, mặc một chiếc váy liền màu trắng mới tinh, có điều trên gấu váy lại có vết máu. Mái tóc vàng tết thành hai bím hai bên tai.
Tu Chi nhíu mày, nhìn theo hướng phát ra tiếng hát.
Giọng hát rất trong trẻ8o, chắc người hát là một cô gái.
Cass lấy một cây gậy gỗ ở bên cạnh, với xuống nước kéo người kia lên.
Nước xung quanh người này đã bị pha thành màu đỏ nhạt. Có thể thấy người này đã bị thương nặng rồi rơi xuống suối, vùng vẫy trong nước.

Chết tiệt! Sao sức mạnh này lại khó kiểm soát vậy chứ...

Tu Chi ngẩng đầu lên thì thấy hàm dưới sắc nhọn của con quái vật đang ở ngay trước mặt mình, trên răng nó vẫn còn sót lại ít thịt vụn.

Ê, giờ tính sao?

Tu Chi ngó Cass, đang đợi hắn quyết định. Đúng lúc này, tiếng hát đột nhiên im bặt. Tu Chi liếc mắt sang thì thấy cô gái đã ngất đi, nằm ngã trên đất. Nhất thời, sự yên tĩnh trở thành thứ đáng sợ nhất ở đây.

...


Ầy...


Nó... chạy rồi sao?


A! Mau nhìn bên kia kìa!

Đi vào căn nhà vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước chảy. Tiếng hát chậm rãi mà rõ ràng truyền vào tai cậu.
Nếu nghe kĩ sẽ thấy tiếng hát này kết hợp với tiếng nước chảy, tạo thành một giai điệu cuốn hút. Chắc đây là nét đặc sắc của thôn này nhỉ?

... Cô gái kia... Cô ta dẫn ác ma tới thôn này... Chúng tôi tưởng cô ta là người vùng khác, không ngờ cô ta lại làm việc cho chính phủ... Chúng tôi giúp đỡ cô ta, vậy mà...

Nói tới đây, người đàn ông kia đã không còn thở nữa, con ngươi trợn ngược lên trên.
Quái vật thằn lằn ngoác cái miệng to như chậu máu ra, đớp thẳng về phía Tu Chi đang không phòng bị gì.

Đừng mà!


Gào!

Con kỳ thú kia đột nhiên gầm lên, dọa Tu Chi sợ đến mức vội vàng nhảy bật dậy. Làn khói đen vừa xuất hiện quanh người cậu cũng dần tan biến.

Hình xăm Thánh xà, là biểu tượng cho tay sai của Matthew!


Cái gì? Anh bảo cái con này là tay sai của Matthew á?

Con kỳ thú kia bước tới gần Tu Chi. Cass không ngừng bắn vào cơ thể nó, nhưng lớp vảy trên người nó quá cứng, đạn bình thường không thể làm gì được nó cả.

Pằng pằng!

Tu Chi bước chân khẽ khàng, cơ thể nhẹ bẫng, đi đường không phát ra lấy một tiế6ng động. Cậu từ từ tiếp cận nơi phát ra giọng hát.
Lần này, tiếng hát phát ra từ ngay căn nhà sát vách. Mà bên cạnh căn nhà đó lại có5 một dòng suối nhỏ chảy qua thôn.

Hu hu... Anh Tu Chi...


Không sao rồi!

Tu Chi hốt hoảng kêu lên. Cậu lao người theo Seruga, nắm chặt tay cô bé, không để cô bé bị con quái vật kéo đi.

Hu...

Tiếng khóc vọng vào tai khiến Tu Chi càng căng thẳng hơn.

Ngắm chuẩn rồi!

Tu Chi không ngờ mình lại được Tiêu Châu liên tục cứu mạng đến hai lần.

Ê ê, giờ không phải lúc để đờ người ra đâu!

Tiếng kim loại cọ vào nhau đầy chói tai, cùng với tiếng vỏ đạn rơi xuống đất trở thành âm thanh vang dội nhất trong căn nhà.

Gào!


Ý? Đó là...

Chắc hẳn thứ đó chính là kỳ thú, nhưng tại sao nó lại không tấn công cô ta?
Ánh mắt của cả bốn người tập trung vào cô gái đang hôn mê.

Chà chà, lẽ nào cô ta có liên quan đến những cô gái đã mất tích?

Seruga bỗng dưng chỉ vào bọt nước nổi lên trên mặt nước, là người sống.

Mau cứu người đó lên!

Cass nghẹn lời nhìn Tu Chi, có vẻ hắn có lời muốn nói nhưng lại không thốt ra nổi...
Tên nhóc này vẫn còn là lính mới...
Không còn cách nào khác, Tu Chi đành sử dụng sức mạnh kèm theo bộ quần áo mà Tập đoàn Thiên Vũ chế tạo. Giống như ban nãy, một lưỡi dao gió sắc bén hình thành trong tay cậu.

Gào!

Cass phát hiện ra trong tay người đàn ông kia nắm chặt một cái bảng tên màu bạc. Hắn cạy những ngón tay cứng ngắc ra, lấy bảng tên.

Bác sĩ khoa ngoại trung bộ?

Nhưng lúc này, Tu Chi cũng rất mờ mịt. Cậu không biết cô gái trước mắt là thần thánh phương nào, nhưng giọng hát của cô ta vô cùng êm tai. Hơn nữa, trông có vẻ cô ta đã hoàn toàn chìm đắm vào tiếng ca đến quên mất rằng, bản thân đang trong cơn nguy hiểm, điều này thật khiến người ta không cách nào hiểu được.
Tu Chi định bước tới hỏi thăm, nhưng cậu bị Seruga kéo lại.

Ê ê... Mephisto! Sao sức mạnh này lúc mạnh lúc yếu thế?

[Đó là do ngươi chưa sử dụng nó thành thạo thôi. Ngươi nên dùng sức mạnh trên bộ quần áo của mình thì hơn!]

Gào gào!

Khoảnh khắc con quái vật thằn lằn bổ nhào về phía cô gái, bộ quần áo đen trên người Tu Chi lập tức bắn ra một luồng gió thổi cực mạnh. Bóng cậu cũng theo đó dịch chuyển tức thời đến trước mặt con quái vật. Nhưng do Tu Chi vẫn chưa thành thạo trong việc sử dụng sức mạnh nên khi di chuyển, cậu không khống chế được tốc độ, không cẩn thận ngã đập mặt xuống đất.
Cass và Tu Chi xoay người, đi tới chỗ cô gái kia.


Vụt!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Truy Tìm Bóng Đêm.