Chương 8: Mài đao sắc để chuẩn bị kế hoạch tác chiến (3)
-
Văn Phòng Phấn Hồng
- Ly Hoa
- 2145 chữ
- 2022-02-04 06:14:43
Anh cười cười, nói:
Không có gì, chiếc váy này em mặc rất đẹp, lấy chiếc này đi.
Tôi đứng trước gương xoay vài vòng, không thể không nói,8 thẩm mỹ của Hứa Mạch quả thật không tệ
Anh ta cười ha ha nói:
Cảm ơn em, em cũng rất xinh đẹp.
Thật chứ?
Ánh mắt tôi sáng lên, rụt rè lẫn kỳ vọng đan xen nhìn anh ta hỏi,
Vậy! Vậy em có thể mời anh ăn cơm không? Để cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ em.
Hả?
Tôi kinh ngạc đứng lại không tiếp tục bước tiếp về phía trước nữa, Tô Thường Thụy quay đầu lại nhìn tôi bảo:
Sao vậy? Đi theo tôi, văn phòng của em nằm bên ngoài phòng làm việc của tôi, đi với tôi vào trong này.
Xin..
Vì là ngày đầu tiên đi làm nên tám rưỡi sáng mai tôi phải đến phòng Nhân sự báo danh.
Trong lòng tôi tính toán vài chuyện, sau đó kéo rèm cửa lại đi ngủ
Anh ta ngồi trước mặt tôi, lúc cúi đầu xuống, tôi liếc thấy ánh mắt anh ta sáng lên một chút
Anh ta nói:
Em là Phương tiểu thư à?
Vâng, em là Phương Hiểu Hiểu, anh cứ trực tiếp gọi em Hiểu Hiểu là được
Tôi lại liếc qua đồng hồ, bảy giờ năm mươi lăm phút, vẫn còn năm phút nữa là xe của Tô Thường Thụy đến nơi
Tôi đứng ở chỗ tối, cẩn thận xem xét bên ngoài, rất nhanh, Tô Thường Thụy đã lái xe đến đậu ở chỗ đậu xe dành riêng cho anh ta
Anh ta cười lên trông rất đẹp trai, không chút do dự nói:
Cô chắc hẳn là nhân viên mới hôm nay đến báo danh phải không
Tôi vừa nghe cô nhắc đến Hứa Mạch, không lẽ là người của Hứa Thị?
Anh cũng quen anh Hứa Mạch sao?
Tối tỏ vẻ bất ngờ nhìn anh ta cười nói:
Đúng rồi, tôi vừa về nước, vẫn chưa tìm được công việc thích hợp, anh ấy nói công ty này đang tìm thư ký, cũng phù hợp với chuyên ngành của tôi nên để tôi tới đây làm việc
Tôi phải giữ cho mình một tinh thần và diện mạo thật tốt để đi gặp Tô Thường Thụy, nhất định phải điều chỉnh bản thân ở vào trạng thái thoải mái nhất
Đã chuẩn bị thật lâu, thật lâu như vậy, cũng không thể để phí công vô ích
Từ tin tức lấy được từ chỗ Hà Vũ Phi, tôi được biết mỗi ngày Tô Thường Thụy đều đến công ty lúc tám giờ sáng, sau đó dùng thang máy chuyên dụng cá nhân đi lên, tám giờ mười lăm phút chính thức bước vào phòng làm việc
Tôi hiện tại thay thế vị trí của Hà Vũ Phi, trở thành một trong những thư ký của Tô Thường Thụy
Tôi trực tiếp trả lời không cần, mua thêm trang sức và giày kết hợp là được, lúc tôi và Hứa Mạch ra khỏi trung tâm th6ương mại thì trời đã tối
Tôi còn phải về nhà nghiên cứu xem thứ hai sẽ gặp Tô Thường Thụy ở đâu lần đầu tiên nên tôi để Hứa Mạch chở tôi t5hẳng về nhà.
Sáng thứ hai, tôi thức dậy từ bây giờ, trước tiên là đắp mặt nạ, sau đó trang điểm thật nhẹ nhàng, tinh tế, không quá khoa trương, mặc lên bộ đồ công sở mới mua hôm qua cảm thấy hiệu quả không tệ
Tôi vô cùng biết ơn cha mẹ đã cho tôi một diện mạo ưa nhìn, tuy không đến mức đẹp khuynh nước khuynh thành những trang điểm lên một chút cũng đủ tư cách đi cưa mấy anh nhà giàu đẹp trai đấy chứ
Tôi nhẫn nhịn không nổi da gà, tiếp tục dùng giọng nói ngọt ngào, nhu mì của mình nói:
Để em lại tìm thêm một lúc nữa vậy, không sao đâu, vâng, tạm biệt anh!
Tôi cúp điện thoại, cho lại vào túi xách
Đèn trong thang máy sáng hơn nhiều so với tầng hầm
Tôi ngước nhìn lên theo phản xạ, thấy anh ta cũng đang nhìn tôi, tôi lại cúi xuống đỏ mặt, anh ta thực sự có một khuôn mặt rất nam tính, sáng sủa đẹp trai, lại thêm giàu có
Vẻ mặt của anh ta có vẻ ngoài ý muốn, tuy nhiên tôi là nhân viên mới, lần đầu đi làm lại trong tình huống luống cuống như vậy được người ta giúp đỡ, hơn nữa người đó lại là người đàn ông đẹp trai đến mức khiến các cô gái phải đỏ mặt, vậy tôi nói ra câu đó cũng coi như hợp tình hợp lý, ngược lại, nếu tôi không nói ra câu đó mới là không thành thật.
Được thôi, đợi khi nào rảnh nhất định sẽ để em mời một bữa.
Không hổ là công tử đào hoa, cho dù đã có vợ chưa cưới, vậy mà khi đối diện với lời mời từ cô gái xinh đẹp khác vẫn không thể từ chối như cũ
Trước đây, Hà Vũ Phi đã từng làm việc ở vị trí này, cô ấy chỉ cách anh ta có một bức tường vậy mà vẫn bị Trương Diệp
hoành đao đoạt ái
.
Tôi nhất định sẽ ngồi tại vị trí này bắt đầu quyến rũ Tô Thường Thụy, đoạt anh ta lại về tay mình
Thế nào, em định nuốt lời đấy à? Em còn nợ tôi một bữa cơm, đừng có quên đấy
Đi theo tôi vào đây, thuận tiện giúp tôi đóng cửa phòng lại, tôi nói qua với em một chút về công việc.
Tô Thường Thụy rất nhanh cũng ra khỏi xe, anh ta đứng ở đầu xe ôm ghì lấy Trương Diệp và trao cho cô ta một nụ hôn ướt át, rồi sau đó không biết họ nói gì với nhau, Trương Diệp cầm túi đi về hướng ngược lại.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu cô ta đi thang máy cùng với Tô Thường Thụy lên thì hỏng bét.
Bộ đồ công sở ban đầu nếu không phải tôi có yêu cầu đặc biệt thì bộ anh ấy chọn quả thực là một sự3 lựa chọn rất thích hợp
Mua xong hai bộ trang phục, Hứa Mạch lại hỏi tôi xem có cần mua thêm vài bộ nữa không, tương lai còn dài, còn phải9 mặc nhiều ngày nữa.
Nhắc đến đúng là thật sự phải cảm ơn anh Hứa Mạch thật nhiều.
Anh ta hoàn toàn không nghi ngờ tới nói:
Như vậy đi, ở đây không có thang máy của bộ phận Nhân sự, không bằng cô đi cùng tôi lên bằng thang máy này đi rồi một chút nữa tôi chỉ cho cổ cách đi tới phòng Nhân sự.
Cắn câu rồi! Tôi chính là muốn anh mời tôi đi cùng thang máy với anh đấy
Người đi cùng xe với anh ta và mở cửa xe xuống trước là một người phụ nữ, mặc một bộ đồ công sở màu đen, mái tóc rẽ ngôi được chải chuốt kĩ càng, tuy tôi nhìn không rõ ràng nhưng tôi nhận ra được cô ta là Trương Diệp, người phụ nữ trên tấm ảnh
Điều này không nằm trong dự kiến của tôi, tuy nhiên bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, cùng nhau đến công ty cũng không phải điều gì quá kỳ lạ.
Người đàn ông vừa cao ráo đẹp trai lại lắm tiền như anh ta mà lại đi chung tình với một cô gái không hiểu làm sao để bảo vệ người yêu không bị giành giật mất mới là lạ.
Tôi rụt rè cúi đầu, khẽ nói:
Anh, anh rất đẹp trai.
Tôi giữ cho tầm nhìn của mình không hướng thẳng vào Tô Thường Thụy mà chỉ là
vô tình lướt qua
anh ta rồi nhanh chóng đi ra chỗ khác.
Tôi đi đến phía bên trái cách anh ta ba mét, đứng cạnh một hai chiếc xe giả vờ rút điện thoại ra gọi cho Hứa Mạch:
Anh Hứa Mạch, anh giới thiệu công việc cho em mà quên chưa nói với em phòng Nhân sự ở đâu ạ
Tôi thở phào một hơi nói với anh ta:
Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, nếu không gặp anh, chắc tôi lại tiếp tục tìm ở dưới này, mà phòng Nhân sự hẹn tôi tới báo danh lúc tám giờ, đến muộn thật không tốt chút nào.
Anh ta nhìn tôi đẩy tán thưởng:
Nhưng mà tám rưỡi phòng Nhân sự mới có người cơ, tôi cũng biết đại khái về chức vụ cũng như công việc của cô rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cô đi xem trước nơi làm việc sau này của cô, đợi đến tám rưỡi tôi lại đưa cô đến phòng Nhân sự báo danh.
Bảy giờ ba mươi phút, tôi lái chiếc xe nhỏ của mình đến bãi đậu xe ngầm của Tập đoàn Giang Hải, sau đó tôi ngồi trong xe tầm mười lăm phút chỉnh sửa lại tóc tai, trang phục rồi mới xuống xe, xách theo chiếc túi da đen hôm qua mới mua đi đến thang máy chuyên dụng của Tô Thường Thụy
Tôi bước đi không quá nhanh, phải đảm bảo bản thân không được ra mồ hôi, giữ nguyên được dáng vẻ khoan khoái, nhẹ nhàng, thoải mái trước mặt anh ta.
Tôi cẩn thận tính toán lần gặp gỡ đầu tiên như vậy mà suýt nữa tan thành bong bóng
Tôi đứng trong chỗ tôi lại đợi thêm một lúc, đợi Tô Thường Thụy đến gần hơn mới bước ra khỏi đó trong trạng thái luống cuống, hốt hoảng
Khỏi nói trong lòng tôi có bao nhiêu vui vẻ, mặc kệ những ánh mắt dòm ngó bên ngoài, tôi theo Tô Thường Thụy đi vào phòng làm việc của tôi
Văn phòng thật sự rất nhỏ, nhưng có thể có văn phòng làm việc riêng đã là rất tốt rồi
Tầng này hội tụ rất nhiều phần tử tinh anh của công ty, nhìn thấy tôi cùng Tô Thường Thụy bước ra cùng thang máy thì ánh mắt của bọn họ có thể hình dung bằng hai chữ: đặc sắc
Tôi rụt rè đi phía sau Tô Thường Thụy, vào lúc này, có một người đi đến bên cạnh cất lời:
Chào buổi sáng Tô Tổng.
Tôi phấn khích nhảy cẫng lên:
Quá tốt rồi, lần đầu em đi làm, sau này có gì không hiểu phải làm phiền đến anh rồi.
Không vấn đề gì.
Anh ta trả lời, ngay lúc đó thang máy cũng mở ra, thang máy này đưa chúng tôi lên thẳng tầng cao nhất của tòa nhà.
Em ở dưới bãi đậu xe của công ty, tìm mãi mà không tìm được thang máy đi lên.
Tôi vừa hỏi vừa liên tục quay qua quay lại nhìn ngó bốn phía, khóe mắt của tôi liếc qua Tô Thường Thụy cũng thấy anh ta đã chú ý đến sự tồn tại của tôi, vốn dĩ anh ta đã bước đến gần thang máy nhưng bước chân rõ ràng đã chậm
Vậy có sao không?
Tôi dùng bộ dạng cô gái nhỏ lần đầu đi làm căng thẳng, rụt rè hỏi anh ta
Anh nhận thang máy và đi vào, tôi cũng nhanh nhẹn đi theo sau anh ta.
Anh ta trực tiếp dẫn tôi vào phòng làm việc, dưới chân tôi đi giày cao gót, tôi lén nhấc đệm chân lên, Tô Thường Thụy cười đưa cho tôi một cái ghế nói:
Ngồi xuống đi, đứng nhiều sẽ mệt đấy.
Cảm ơn Tô tổng.
Tôi lo sợ ngồi xuống ghế
Tôi điều chỉnh lại dáng ngồi của mình để khi anh ta đứng ở chỗ của mình, chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể nhìn thấy ngực của tôi
lai.
Tôi lại tiếp tục nói:
Làm sao có thể để anh Hứa Mạch đến chỉ đường cho em được, ngay cả chút việc nhỏ này mà em cũng không làm nổi thì đúng là làm mất mặt anh Hứa Mạch rồi, mà em thì chẳng muốn thể đâu.
xin lỗi anh!
Tôi vội cúi gập người hướng anh ta nói:
Em không biết anh là Tô Tổng, đã vậy còn mời anh ăn cơm, em...em...
Không sao!
Anh ta cười thoải mái, xem ra tâm tình của anh ta rất tốt
Tô Thường Thụy bước về phía tôi, anh ta liếc nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, ánh đèn trong bãi đậu xe có chút tối, anh ta cười hỏi tôi:
Tiểu thư, cô đang tìm phòng nhân sự sao?
Vâng, vâng, đúng rồi ạ.
Tôi diễn vẻ mặt như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay anh ta, ánh mắt đáng thương có chút hơi nước:
Vị tiên sinh này, không biết có thể làm phiền anh chỉ đường cho tôi được không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.