• 4,015

Chương 1003: Quân tiếp viện


A Triết nói:
Đó là vì cậu quá lạc quan... Trên thế giới này có rất nhiều sinh vật mà cậu không thể nào tưởng tượng nổi, tốt nhất l8à rời khỏi đây càng sớm càng tốt! Nếu xe không thể chạy, chẳng phải chúng ta vẫn còn có chân sao? Tôi không tin cái chỗ rách nát n3ày có thể vây nhốt được ba người chúng ta?


Thạch Lỗi cũng gật đầu:
Rời khỏi đây trước cũng tốt, còn về phần căn nhà cổ n9ày... Nếu không được thì lại treo lên mạng để đấu giá, dù sao tập đoàn không mất tiền là được.

A Triết nghe xong thì trầm giọng hỏi:
Mọi người nói đây là một người phụ nữ điên không ai quản lý sao?


Đúng vậy!

Mặc dù xét về vóc dáng thì đối phương chắc chắn không phải đối thủ của Viên Mục Dã, nhưng đối mặt với sự tấn công bất ngờ của một người phụ nữ, trong lúc nhất thời cậu cũng không biết phải làm gì. May mà A Triết ở bên cạnh phản xạ nhanh giơ chân đạp người phụ nữ này ngã lăn ra đất, và ngay lúc ấy, một con dao găm sáng quắc rơi ra, phát ra tiếng
Lạch cạch
...
Lần này Viên Mục Dã đã hoàn toàn tin rằng chị Vương chỉ muốn giết mình cậu mà thôi, nhưng cậu lại không biết lý do là gì.
A Triết hừ lạnh:
Đầu óc không bình thường thì tại sao không nhốt ở trong nhà? Nếu vừa rồi tôi không ra tay kịp thời, chẳng phải con dao này đã đâm vào người bạn tôi rồi sao? Bây giờ mấy người chỉ nói một câu nhẹ nhàng đầu óc không bình thường là muốn lật trời à?

Một bác gái bên cạnh thở dài, nói:
Cậu thanh niên, không nói dối cậu, trong nhà cô ta không còn người thân nào cả, nếu không có những hàng xóm như chúng tôi giúp đỡ đồ ăn, chắc cô ta đã chết đói từ lâu rồi.

Tuy nhiên, Viên Mục Dã vẫn nhận ra sự không thoải mái của Thạch Lỗi và A Triết qua giọng nói kháy khỉa của A Triết... Nhưng với tình huống trước mắt, gọi mấy người Đoàn Phong đến là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Thành thật mà nói, nếu so sánh với mấy người Thạch Lỗi, Viên Mục Dã vẫn tin tưởng nhóm của Đoàn Phong hơn.
Đám người Đoàn Phong muốn cầm đủ trang bị chạy đến thì phải cần một chút thời gian, vì vậy ba người Viên Mục Dã chỉ đành tạm thời ngồi chờ trong xe, dù sao người dân trong thị trấn vẫn chưa đến mức xé rách da mặt với họ, vì vậy đám người đó đâu thể ép họ quay về căn nhà cổ chứ?
Buổi chiều, ba người Viên Mục Dã ngồi mãi trên xe nên rất khó chịu, vì vậy họ quyết định ra ngoài đường đi dạo, dù sao cũng đang rảnh, hơn nữa cứ ngồi mãi trên xe cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ...
Ấy vậy mà khi ba người bọn họ rẽ sang một đoạn đường có nhiều người qua lại, chị Vương vui buồn thất thường trước đấy lại bất ngờ xuất hiện, chị ta lao thẳng đến chỗ Viên Mục Dã với vẻ mặt rất dữ tợn!
Lúc này, những người đi đường thấy chị Vương gặp rắc rối nên vội vàng chạy đến, bọn họ vừa thuyết phục vừa muốn kéo người đi, nhưng A Triết lại giữ chặt cổ tay chị Vương, nói rằng mình sẽ không dễ dàng bỏ qua...

Anh à, anh đừng chấp với bà điên này... Đầu óc của chị ta không được bình thường đâu!
Một người đi đường tiến lên khuyên nhủ.
Nhưng A Triết lại nói không hề nể nang:
Cậu Viên tốt bụng à, cậu đúng là thân ở doanh trại của Tào mà lòng ở Hán đấy!

Mặc dù Viên Mục Dã nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của đối phương, nhưng cậu cũng chẳng hề để ý, cậu vừa cười vừa bảo:
Kinh doanh mà, theo như nhu cầu thôi... Hơn nữa tôi cũng không thể đảm bảo đám người Đoàn Phong sẽ đến.

Viên Mục Dã dập máy, cậu nghe thấy A Triết ở bên cạnh nói kháy:
Chúng ta đã ăn gần hết đồ ăn trong xe rồi, bây giờ tôi chỉ đành trông cậy vào đồng nghiệp của cậu đến đưa tiếp tế... Nhưng chỗ này rất ma quái, nếu đến lúc đó gặp phải chuyện gì, cậu cũng đừng hối hận vì đã kéo họ vào nhé.

Thật ra Viên Mục Dã không hề hối hận vì đã gọi bọn Đoàn Phong tới, bởi vì nếu vụ này xảy ra ở nước S, vậy thì đương nhiên sẽ do số 54 tiếp nhận điều tra. Nhưng trước đó Viên Mục Dã không tiện nói thẳng, vì vậy cậu mới nhắc đến chuyện bọn họ có muốn tìm người đến giúp hay không, từ đó thuận tiện nhắc đến chuyện này...
Nhưng Viên Mục Dã lại khôn6g đồng ý:
Làm như vậy chẳng phải là đi lừa người khác à?


Cậu Viên tốt bụng à, vậy cậu nói xem phải làm thế nào bây giờ?5
A Triết tức giận hỏi.
Nhưng Thạch Lỗi lại khẳng định:
Không, bọn họ chắc chắn sẽ đến...

Khi Đoàn Phong nhận được điện thoại của Viên Mục Dã, anh ta còn nghĩ rằng bọn họ muốn về sớm? Nhưng sau khi nghe xong những gì ba người họ gặp phải, Đoàn Phong lập tức bảo Viên Mục Dã nhắn địa chỉ cho mình, anh ta sẽ dẫn mọi người qua giúp đỡ.
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi đáp:
Để tôi gọi điện cho Đoàn Phong hỏi xem bọn họ có thời gian đến giúp hay không nhé... Nhưng theo quy tắc của số 54, sau khi sự việc rõ ràng thì phải chia sẻ số liệu với họ, các anh cảm thấy thế nào?

Thạch Lỗi nghe xong nhìn chằm chằm Viên Mục Dã một lúc, sau đó cười bảo:
OK, chỉ cần bọn họ đồng ý đến giúp là được.


Tại sao ba người phải chấp nhặt với chị ta chứ?



Đúng vậy đúng vậy!


Mấy người vây xung quanh mồm năm miệng mười nói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.