Chương 1004: Giết người thì đền mạng
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1217 chữ
- 2022-02-08 08:06:32
Anh Thạch? Tại sao lại là các anh? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Sài Vũ thắc mắc.
Thạch Lỗi còn chưa kịp trả lời, A Triết ở bên cạnh 8đã hừ lạnh, nói:
Chị Vương này lại lên cơn điên, chị ta định cầm dao đâm bạn tôi...
Không ngờ Thạch Lỗi lại lắc đầu nói:
Cũng chưa chắc, cậu có một nền tảng tốt, chủ yếu là nhập môn muộn nên đã lãng phí thời gian tốt nhất...
Viên Mục Dã thấy Thạch Lỗi nói rất nghiêm túc thì mỉm cười, nói:
Vậy chứng tỏ tôi không có cái số đấy, không giống như đàn anh đây...
Sài Vũ liếc mắt nhìn con dao trên mặt đất rồi 3hỏi với sắc mặt khó coi:
Tại sao chị Vương lại tự mình chạy ra ngoài? Chẳng phải lão Ngô đang canh chừng chị ta à?
Một bà chị lớn 9tuổi bên cạnh vội vàng giải thích:
Đúng ra là lão Ngô đang canh chừng chị ta, nhưng lão già mê rượu này hôm nay uống say, vì vậy mới khiến 6chị ta lén trốn ra ngoài...
Sài Vũ nghe xong bèn quay ra xin lỗi ba người Viên Mục Dã:
Thật sự xin lỗi ba người, là do bọn họ khôn5g canh chừng cẩn thận... Yên tâm, tôi có thể cam đoan với mấy người rằng tuyệt đối không có lần sau!
A Triết vừa muốn nói gì đó nhưng Thạch Lỗi đã ngăn lại:
Anh Sài không cần khách sáo như vậy đâu, chỉ cần sau này canh chừng chị ta cẩn thận là được. Lần này may là gặp chúng tôi đấy, nếu không... chuyện này không dễ dàng cho qua như vậy đâu.
Thạch Lỗi bật cười:
Hành vi điều khiển người khác bằng ý niệm này chỉ có thể để họ làm một số việc đơn giản, hoặc trả lời một vài câu hỏi đơn giản, hơn nữa đối với những người có tinh thần mạnh mẽ thì khả năng thất bại là rất lớn, đâu có dễ như cậu nói chứ? Cậu có giỏi thì làm đi!
Viên Mục Dã vội vàng xua tay:
Anh là đàn anh của tôi, anh còn không làm được thì tôi làm sao làm được?
Thạch Lỗi cười:
Mạch não của người bị bệnh tâm thần tự nhiên là khác với người bình thường, chưa biết chừng sẽ có bất ngờ đấy.
Viên Mục Dã cảm thấy khó hiểu:
Nếu đã như vậy, tại sao anh không tìm cơ hội thôi miên Sài Vũ và để anh ta nói hết những gì mình biết ra là được mà?
Thạch Lỗi gật đầu:
Vì thực tế là những người như họ không thể rời khỏi thị trấn, cho nên việc Sài Vũ nói đã dẫn chị Vương đi khám chắc chắn là nói dối rồi, như vậy chị ta điên thật hay giả vờ còn phải xem xét đã...
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi hỏi:
Anh muốn thôi miên chị ta?
Chị Vương giương mắt nhìn Viên Mục Dã, sau đó hung dữ nói:
Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền... Tôi phải giết cậu! Tôi nhất định phải giết cậu...
Không ngờ chị ta vừa nói được một nửa thì đã trợn mắt rồi lăn ra ngất, đám người thấy vậy vội vàng khiêng chị ta đi.
Mặc dù chị Vương đã ngất xỉu trước khi nói xong, nhưng Viên Mục Dã vẫn nghe được ý tứ trong lời nói của chị ta, đó là chị ta muốn giết cậu để trả thù cho người nào đó? Lúc trước họ đã nghe Sài Vũ nói con trai của chị Vương chết nên chị ta mới trở thành thế này. Nhưng chị Vương chẳng nhận ra ai cả mà chỉ liếc mắt đã xác nhận Viên Mục Dã là kẻ thù giết con mình... Điều này có quá bất hợp lý không?
Thạch Lỗi gật đầu:
Nghe anh nói như vậy, tôi cũng cảm thấy chị Vương thật đáng thương. Như vậy đi, lát nữa chúng tôi mua một chút thuốc bổ cho chị ta, căn bệnh của chị ta chắc cũng phát ngẫu nhiên nhỉ, chưa biết chừng lát nữa gặp lại Viên Mục Dã thì đã không nhận ra cậu ta rồi!
Sài Vũ có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng anh ta vẫn cười gật đầu:
Các cậu có lòng rồi, tôi thay mặt chị ấy cảm ơn các cậu...
A Triết ở bên cạnh sốt ruột nói:
Hai người đã xong chưa vậy? Nhanh lên... Đừng làm mất thời gian nữa.
Thạch Lỗi cười xấu xa:
Cậu ngốc thật, chẳng phải chúng ta ra đây là để giết thời gian sao?
Sài Vũ vội vàng nói thêm vài câu khách sáo, sau đó lập tức vung tay ra hiệu người bên cạnh nhanh chóng dẫn chị Vương đi...
Không ngờ vào lúc này, Viên Mục Dã lại đột nhiên giơ tay ngăn cản đối phương, sau đó cậu nhìn chằm chằm vào mắt chị Vương và hỏi:
Chị Vương này, đây đã là lần thứ hai chị chủ động tấn công tôi rồi, không biết thằng em này đã làm sai chuyện gì để xúc phạm đến chị chứ?
Sau đó ba người Viên Mục Dã khách sáo vài câu với Sài Vũ, cuối cùng lấy lý do mua đồ tẩm bổ cho chị Vương để chào tạm biệt.
Trên đường đi, Viên Mục Dã nhỏ giọng hỏi Thạch Lỗi:
Theo anh thì người phụ nữ đó bị điên thật hay giả vờ?
Sài Vũ thở dài:
Tôi cũng biết mọi người có lòng tốt, nhưng các cậu lại không biết... Chị Vương thật ra cũng không sống được lâu nữa, lúc chị ta mới mắc bệnh, tôi đã từng dẫn chị ta đi khám bác sĩ, không những không chữa được bệnh điên mà còn xét nghiệm ra bệnh ung thư. Vì vậy những hàng xóm cũ như chúng tôi không muốn làm khổ chị ta nữa, chúng tôi để mặc chị Vương sống trong hồi ức tốt đẹp cho đến hết quãng đời còn lại.
Lý do của Sài Vũ đơn giản không hề có kẽ hở, mấy người Viên Mục Dã tự nhiên không thể nói gì nữa, cho dù Sài Vũ có miêu tả thương cảm đến mức nào thì cũng chẳng lay chuyển được ba người bọn họ, vì dù sao tất cả đều là giả...
Lúc này, Sài Vũ nói với vẻ xin lỗi:
Tôi thật sự xin lỗi cậu Viên, cậu đừng chấp nhặt với chị ta, đi thôi, tôi mời mọi người uống rượu cho bình tĩnh chút nhé?
Viên Mục Dã cười nói:
Anh Sài khách sáo quá, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh cả, vì vậy anh không cần phải xin lỗi tôi đâu... Nhưng trước đó chúng tôi nói muốn đưa chị Vương ra ngoài chữa bệnh là thật lòng đấy, mọi chi phí chúng tôi sẽ chi trả.
Sau khi ba người mua một đống đồ ăn dinh dưỡng đủ các thể loại trong một siêu thị nhỏ, bọn họ hỏi thăm địa chỉ nhà chị Vương, tiếp đó họ gióng trống khua chiêng chạy đến đấy, cứ như sợ người khác không biết bọn họ đi tìm người phụ nữ điên kia vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.