• 2,956

Chương 1032: Bác trai lý, bác gái lý


Lý do Viên Mục Dã muốn ở lại thêm một tuần là vì cậu vẫn còn một số việc phải làm, cho nên Viên Mục Dã sẽ không bao giờ q8uay về nước M cùng mấy người Thạch Lỗi khi chưa xong việc...

Sáng sớm hôm sau, Viên Mục Dã tìm một cái cớ để rời3 khỏi số 54 một mình và đi đến nơi mà cậu đã từng đến vào nhiều năm trước...

Khi Viên Mục Dã quay lại nhà của L9ý Tử Y sau nhiều năm, cậu vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của mình năm ấy. Viên Mục Dã không thể hiểu được tại sao cha mẹ của L6ý Tử Y lại thờ ơ với cái chết của con gái ruột mình như vậy?
Lần này, Từ Lệ bắt máy ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn đang đi phá án ở bên ngoài, phải mấy ngày nữa mới về.
Viên Mục Dã cười bảo:
Thôi được rồi, khi nào anh về tôi sẽ mời anh ăn một bữa, chúng ta cũng đã vài năm không gặp nhau rồi!

Từ Lệ xúc động nói:
Thật không đấy? Cậu vừa đi là mất hút luôn, bây giờ mới chịu về.

Viên Mục Dã không thể ngờ được rằng, cặp cha mẹ đầy kiêu ngạo năm đó của Lý Tử Y mà bây giờ lại sống bằng nghề nhặt ve chai, nếu không phải khả năng quan sát của Viên Mục Dã rất mạnh, chỉ sợ cậu khó mà nhận ra được cặp vợ chồng già trông tang thương khổ cực kia lại là cha mẹ của Lý Tử Y.
Viên Mục Dã thấy bọn họ đang thành thạo buộc vài tấm bìa cứng lại với nhau, chắc bọn họ đã làm việc này rất nhiều năm... Khi thấy có người đứng trước cửa nhà mình, bác trai Lý bèn dừng công việc trong tay rồi nhìn Viên Mục Dã từ đầu đến chân, nhưng từ ánh mắt đục ngầu của ông ta có thể nhận ra, ông ta cũng không nhận ra Viên Mục Dã là ai.
Viên Mục Dã trầm giọng, nói:
Bác... đã lâu không gặp!

Không ngờ bác gái Lý nghe xong tái mặt hỏi:
Cậu đến đây làm gì? Đến cười nhạo cảnh ngộ hiện giờ của chúng tôi à?

Viên Mục Dã nghe vậy bèn thở dài, đáp:
Thời gian của tôi rất quý giá... Bây giờ tôi không có thời gian nhàn rỗi như vậy đâu. Nhưng có một số việc vẫn nên nói rõ, nếu không tôi sợ hai năm nữa không được gặp lại hai người.

Ý của Viên Mục Dã là nói rằng mình không còn nhiều thời gian, nhưng bác gái Lý lại nghĩ rằng cậu đang trù ẻo cho hai người họ chết sớm, vì vậy bà ta quay người nhặt một chiếc xẻng, sau đó lao về phía Viên Mục Dã...
Viên Mục Dã vội vàng hỏi:
Vậy anh có biết bây giờ họ sống ở đâu không?

Đối phương lắc đầu:
Tôi không biết, năm đó bọn họ đi rất vội vã, có lẽ họ sợ nhìn thấy vật lại nhớ người chăng!

Vốn dĩ Viên Mục Dã còn muốn hỏi cha mẹ của Lý Tử Y về chuyện năm đó, nhưng không ngờ hai vợ chồng già này đã chuyển nhà... Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã gọi cho Từ Lệ để nhờ anh ta liên lạc với Cục trưởng Dương đã về hưu rồi hỏi ông ta về tung tích hiện tại của cha mẹ Lý Tử Y.
Viên Mục Dã đã từng tưởng tượng đến cảnh gặp lại ch5a mẹ Lý Tử Y, nhưng khi cậu thật sự gõ cửa nhà họ Lý thì lại phát hiện ở bên trong có một người đàn ông xa lạ...
Người đàn ông hỏi với giọng cảnh giác:
Cậu... tìm ai?

Viên Mục Dã đang miệt mài tìm kiếm trong trí nhớ nhưng vẫn không thể nhớ được nhà họ Lý có người nào như vậy, vì vậy cậu mỉm cười rồi lễ phép hỏi:
Xin hỏi bác Lý có ở nhà không ạ?

Sau đó Viên Mục Dã bèn đi thẳng vào vấn đề, cậu hy vọng Từ Lệ có thể hỏi thăm cấp trên cũ của anh ta về tung tích của vợ chồng họ Lý. Không ngờ Từ Lệ trầm mặc vài giây rồi nói:
Cậu không cần hỏi Cục trưởng Dương về vấn đề này đâu, tôi biết bây giờ họ đang ở đâu... Lát nữa tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu.

Khi Viên Mục Dã tìm đến địa chỉ mà Từ Lệ gửi, cậu đã vô cùng kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt, đây không phải là một khu nhà cao cấp mà lại là một thôn làng cỡ trung bình ở ngoại ô.
Viên Mục Dã nhìn từ xa và thấy hai ông bà già tóc bạc đang đứng trước một ngôi nhà còn xập xệ hơn cả căn nhà lúc trước, bên trong sân chất đầy giấy báo cũ và chai nhựa...
Bác trai Lý nghe xong sửng sốt, sau đó trợn tròn mắt nói:
Là cậu...?

Lúc này bác gái Lý cũng bước đến và hỏi:
Cậu tìm ai thế? Cậu... cậu là Viên... Viên Mục Dã!

Viên Mục Dã gật đầu, sau đó nhìn một vòng quanh cái sân vừa bẩn vừa cũ này rồi hỏi:
Sao hai người lại chuyển đến một nơi như thế này?

Đối phương nghe cậu hỏi thế thì hơi kinh ngạc, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó nên nói:
Cậu tìm chủ cũ của căn nhà này à, bọn họ đã không sống ở đây từ lâu rồi!

Viên Mục Dã giật mình hỏi:
Người nhà họ Lý chuyển đi rồi ạ? Chuyện xảy ra khi nào vậy?

Người đàn ông suy nghĩ rồi trả lời:
Sau khi con gái của họ xảy ra chuyện, không bao lâu sau bọn họ cũng chuyển đi luôn, việc ấy đã xảy ra từ nhiều năm trước rồi.

Viên Mục Dã thấy vậy thở dài bất đắc dĩ, cậu cảm thấy mình ra tay với một bà già thật quá xấu hổ, nhưng Viên Mục Dã không thể để bà già này đập xẻng vào đầu mình, vì vậy cậu đành trợn mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt đối phương rồi nói:
Đừng nhúc nhích!


Và bác gái Lý thật sự giơ chiếc xẻng sắt lên cao rồi đứng yên tại chỗ... Bác trai Lý thấy vậy lộ vẻ sợ hãi, nói:
Cậu... Cậu cùng một bọn với họ à?


Viên Mục Dã hiểu rằng bác trai Lý có thể đã nhìn thấy năng lực của Thạch Lỗi, vì vậy cậu thở dài:
Nếu tôi thật sự cùng một nhóm với ‘bọn họ’ mà ông nói, vậy tôi còn cần đến đây hỏi chuyện năm đó sao? Tôi chỉ muốn hỏi rằng, chẳng phải mấy người hy sinh tính mạng của con gái mình để được rất nhiều lợi lộc ư? Vậy tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.