Chương 1037: Cảnh cáo báo thù
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1318 chữ
- 2022-02-08 08:07:27
Nói đến đây, Vương Tiêu Tiêu nhìn con gái đang ngủ say với vẻ thương hại:
Thật ra từ khi có Niếp Niếp, tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện8, Cung Siêu có yêu tôi hay không không quan trọng, chỉ cần con gái của tôi bình an lớn lên là được... Thật ra khi người phụ nữ đạt đến độ tuổi3 nhất định, họ sẽ phát hiện những thứ mình khát vọng lúc còn trẻ là rất buồn cười.
Viên Mục Dã nghe Vương Tiêu Tiêu nói xong thì hiểu9 đã có chuyện gì xảy ra, cậu bèn trầm giọng, nói:
Nếu cô đã hiểu hết mọi chuyện, vậy tôi cũng không phí lời nữa... Tôi cũng không làm khó hai6 người, các người hãy tự xử lý đi!
Sau khi nói xong, Viên Mục Dã bế cô bé con đang ngủ say lên rồi vung mạnh tay, đám bàn ghế chặn ở 5cửa trong nháy mắt sụp xuống và để lộ ra lối đi.
Vương Tiêu Tiêu khẩn trương hỏi:
Anh muốn làm gì?
Đêm hôm đó, rất nhiều phóng viên của các tòa báo chuẩn bị đưa tin về tang lễ của Cung Trạch Đào trên trang báo ngày hôm sau bỗng nhận được một tin tức khiến họ phải há hốc mồm kinh ngạc, đó là Cung Siêu, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn họ Cung đã bị vợ là Vương Tiêu Tiêu đâm chết tại linh đường của cựu chủ tịch Cung Trạch Đào!
Nghe nói khi cảnh sát đưa Vương Tiêu Tiêu đi, họ phát hiện điện thoại di động của cô ta đã gửi đi một tin nhắn nhóm, nội dung của tin nhắn cũng hơi khó hiểu, nó chỉ có một câu:
Báo ứng đến rồi, không ai trong số các người có thể chạy thoát.
Viên Mục Dã đi ra mở cửa, sau đó nghiêng đầu nói với Vương Tiêu Tiêu và Cung Siêu ở phía sau:
Yên tâm đi, tôi sẽ không làm hại cô bé, nhưng hôm nay chỉ có một người trong số hai người được sống rời khỏi cánh cửa này... Nếu không tôi sẽ tự mình ra tay đấy.
Vào lúc cánh cửa đóng lại, một con dao găm bay đến rồi rơi thẳng xuống trước mặt Vương Tiêu Tiêu và Cung Siêu...
Đại Quân ngạc nhiên:
Gấp thế? Sao cậu bảo sẽ ở lại hơn một tuần? Mới được có vài ngày thôi mà?
Viên Mục Dã vốn còn định giải thích vài câu, không ngờ Đoàn Phong lại nói:
Tốt nhất là về sớm, về muộn có khi lại có chuyện.
Nhân viên bảo vệ liếc mắt nhìn Niếp Niếp đang ngủ say trong lòng Viên Mục Dã, anh ta tưởng cậu là người thân của hai vợ chồng Cung Siêu, vì vậy anh ta không nói gì nữa mà quay trở lại vị trí của mình ở cuối hành lang rồi ngồi xuống.
Lúc này, Viên Mục Dã nhìn thoáng qua cô bé con trong lòng mình, cô bé này trắng trẻo xinh xắn, tiếc rằng con đường trưởng thành của cô bé chắc chắn sẽ gập ghềnh... Nhưng cuộc đời của ai mà chẳng có sự tiếc nuối chứ? Hơn nữa, xuất thân của cô bé đã tốt hơn người thường gấp nghìn lần, cho dù thiếu thốn tình cảm thì cũng sẽ có rất nhiều họ hàng thân thích muốn nuôi cô bé, không biết bé gái này còn đắt giá hơn bao nhiều lần so với Viên Mục Dã và Diệp Dĩ Nguy lúc còn nhỏ.
Không ngờ lúc này Đoàn Phong lại hừ một tiếng rồi nói:
Trương Khai... mấy ngày nay Viên có việc riêng cần giải quyết, cậu đừng xen vào làm gì.
Viên Mục Dã cười gượng:
Cũng không phải việc riêng quá quan trọng, ngày mai tôi định về cùng đám người Thạch Lỗi.
Trương Khai trách móc:
Sao anh không nói sớm để bọn tôi đi cùng!
Viên Mục Dã lúng túng:
Tôi thấy mọi người đều bận việc, nên tôi ngại làm phiền mọi người...
Về vụ án của Lý Tử Y, Đoàn Phong và lão Lâm nắm khá rõ, bởi vì nếu không có chuyện đó, Viên Mục Dã sẽ không tiến vào số 54 và trở thành một thành viên trong số họ...
Lúc này, Viên Mục Dã vừa từ bên ngoài trở về, cậu thấy mọi người đang xem tin tức buổi tối, cả đám đều cười nói vui vẻ, chỉ có mỗi Đoàn Phong là sắc mặt không tốt, Viên Mục Dã hiểu ngay tại sao anh ta lại như vậy.
Trương Khai thuận miệng hỏi:
Mấy ngày nay anh bận việc gì à? Tôi chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả?
Viên Mục Dã cười đáp:
Chẳng phải tôi sắp phải đi sao, không biết bao giờ mới quay lại, vì vậy hai ngày này tôi muốn đi một vòng quanh thủ đô...
Đêm đó Viên Mục Dã không về nhà mà ngủ tại ký túc xá số 54, bởi vì cậu cảm thấy mình phải trò chuyện với Đoàn Phong một chút...
Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi phải không? Rốt cuộc thì cậu muốn làm gì? Tại sao lại phải vội vàng giải quyết mọi chuyện cũ năm xưa như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu định ở mãi bên chỗ Thạch Lỗi sao?
Đoàn Phong tức giận hỏi.
Một lúc lâu sau, cánh cửa sảnh phúng viếng bỗng bị mở ra từ bên trong, Vương Tiêu Tiêu toàn thân đầy máu bước ra khỏi đó, Viên Mục Dã không ngờ một người trông có vẻ khỏe mạnh như Cung Siêu lại thua một người phụ nữ, thật sự là rất bất ngờ...
Nhân viên bảo vệ giật mình khi nghe thấy âm thanh mở cửa nên chạy tới xem, anh ta lập tức sững sờ, khi anh ta chạy vào sảnh phúng viếng và nhìn thấy Cung Siêu đang nằm dưới đất thì bị dọa đến mức suýt ngồi bệt xuống đất.
Những người nhận được tin nhắn ngắn ngủi này không phải ai khác, mà chính là mấy người Ngô Triển Bằng năm đó đã làm chuyện ác cùng vợ chồng Cung Siêu. Thật ra tin nhắn này là do Viên Mục Dã bảo Vương Tiêu Tiêu gửi, bởi vì cậu bây giờ không có thời gian đi tìm từng người một, nhưng Viên Mục Dã lại không muốn dễ dàng tha cho bọn họ, vì vậy cậu mượn cái miệng của Vương Tiêu Tiêu để đưa ra lời cảnh cáo báo thù, Viên Mục Dã muốn đám người đó phải cả đời sống trong sợ hãi và không được bình an...
Đoàn Phong nhìn tin tức trong tivi mà vẻ mặt trở nên âm trầm, trong lòng anh cũng đoán được bảy, tám phần. Trước đó khi Viên Mục Dã từ chối quay về cùng đám người Thạch Lỗi, Đoàn Phong đã biết rằng cậu có chuyện còn chưa làm xong. Nhưng anh ta không ngờ đó lại là vụ án năm xưa.
Cả đám đều kinh ngạc, sau đó thi nhau nhìn Đoàn Phong, không biết anh ta có ý gì. Đoàn Phong thấy thế thì bật cười và nói:
Về sớm trả nợ sớm đi! Nếu không đến lúc nào Viên mới trở lại được?
Viên Mục Dã cười lắc đầu:
À phải... Suýt nữa thì quên mất tôi vẫn còn là một con nợ.
Khi Viên Mục Dã đưa cô bé ra sảnh ngoài, một nhân viên bảo vệ từ phía đối diện đi đến, anh ta thấy cánh cửa phòng phúng viếng của nhà họ Cung đóng chặt thì lấy làm lạ, hỏi:
Tại sao lại đóng cửa? Người nhà đã đi rồi sao?
Viên Mục Dã ngăn nhân viên bảo vệ lại và nói:
Ngài Cung và vợ muốn nghỉ ngơi riêng trong đó một lúc, họ hy vọng không bị ai quấy rầy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.