Chương 1038: Bóng mờ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1267 chữ
- 2022-02-08 08:07:25
Thật ra trong lòng Viên Mục Dã cũng muốn thương lượng với Đoàn Phong, nhưng vấn đề là chuyện này rất khó giải quyết. Thời gian trước vì chuyện ch8ữa lành vết thương cho Viên Mục Dã đã khiến mọi người quá vất vả rồi, vì vậy Viên Mục Dã thật sự không muốn mấy người Đoàn Phong lại phải trải q3ua cảm giác tuyệt vọng đó một lần nữa.
Nếu đã như vậy, thà rằng Viên Mục Dã tự mình kết thúc mọi chuyện, nhưng trước đấy cậu nhất định p9hải tìm được K Bích...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã cười nói với Đoàn Phong:
Thời gian không còn sớm nữa, anh mau đi nghỉ đi!
Viên Mục Dã nhìn kẻ mang khuôn mặt Diệp Dĩ Nguy và đang cố tình nói những lời để dụ dỗ cậu, trong lòng Viên Mục Dã bỗng bùng lên một ngọn lửa vô danh, cậu bèn hét lên một tiếng
Cút
với chiếc gương, sau đó đấm nát nó.
Đoàn Phong đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này mà ngẩn người tại chỗ...
Thật ra ngay từ lúc đầu khi Viên Mục Dã nói chuyện với bóng ma trong gương, Đoàn Phong cũng vừa từ phòng tắm đi ra. Kết quả là anh ta nhìn thấy Viên Mục Dã đứng nói một mình trước gương, chuyện này khiến Đoàn Phong giật nảy mình, anh ta còn tưởng đó là di chứng của việc tách bỏ trí nhớ.
Với6 sự hiểu biết của Đoàn Phong với Viên Mục Dã, anh ta biết rõ cái tên này đang có chuyện gì đó giấu mình, nhưng theo suy nghĩ của Đoàn Phong, chắ5c Viên Mục Dã chỉ muốn tiếp tục điều tra về K Bích... Đoàn Phong tự nhủ có mình bắt tay với Thạch Lỗi, chuyện này chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi Viên Mục Dã quay về phòng, cậu nằm trằn trọc trên giường không thể ngủ được, trong lòng Viên Mục Dã cũng biết rằng sau khi đi về cùng Thạch Lỗi, đối phương sẽ giám sát cậu rất chặt, và cậu sẽ rất khó qua mặt được Thạch Lỗi để đi tìm K Bích.
Không ngờ trong lúc đang suy nghĩ, Viên Mục Dã bỗng cảm thấy bỏng rát ở cánh tay phải, cậu vội vàng bật đèn lên kiểm tra, và thấy một vệt đỏ tươi bắt đầu từ cổ tay phải đang bò đến khuỷu tay...
Cảm giác bỏng rát quá chân thật, nó giống một sợi dây xích màu đỏ đang buộc chặt vào cánh tay phải của Viên Mục Dã, và khiến cậu đau đến toát mồ hôi. Viên Mục Dã vội vàng xuống giường vào phòng vệ sinh xả nước cho hạ nhiệt độ.
Nhưng khi Viên Mục Dã đi ngang qua tấm gương ở hành lang, cậu bỗng nghe thấy một tiếng cười quen thuộc, Viên Mục Dã lập tức dừng lại và nhìn vào trong gương, cậu thấy Diệp Dĩ Nguy đang nhìn mình bằng vẻ mặt u ám và ánh mắt đầy mỉa mai...
Viên Mục Dã nghiêm nghị hỏi:
Anh cười gì thế?
Nhưng Đoàn Phong quan sát một lúc thì lại cảm thấy giọng điệu của Viên Mục Dã giống như đang nói chuyện với ai đó, mãi đến khi Viên Mục Dã gầm lên rồi đập vỡ chiếc gương, Đoàn Phong mới phải bước đến kiểm tra tình hình, anh ta thấy cú đấm của Viên Mục Dã chẳng những đập vỡ tấm gương mà còn đục một lỗ tròn trên bức tường phía sau...
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Viên Mục Dã lập tức định thần lại, cậu nhận ra mình đã lỡ tay đánh nát tấm gương, trong lúc nhất thời Viên Mục Dã không biết phải làm gì và giải thích như thế nào với Đoàn Phong.
Có thể là sắc mặt của Viên Mục Dã quá tái nhợt nên Đoàn Phong không hỏi câu gì, anh ta chỉ vừa cười vừa nói:
Đêm hôm khuya khoắt cậu không ngủ được đi trút giận lên cái gương này làm gì! Nhưng đúng là cái gương này đặt không đúng chỗ thật, có vài lần tôi đi vệ sinh buổi đêm cũng giật mình bởi chính mình ở trong gương!
Đối phương nói với giọng chế giễu:
Sức mạnh của con người thật sự quá nhỏ bé... Thật ra cậu có thể được coi là một nhân vật rất mạnh trong con người rồi, nhưng cậu vẫn không thể nào đuổi tôi ra khỏi cơ thể được đâu. Thật ra chúng ta có thể hợp tác, tôi sẽ giúp cậu báo thù, và cậu cũng có thể giúp tôi sống lại, tại sao lại không làm chứ?
Viên Mục Dã cười lạnh:
Tôi luôn thích tự mình làm những việc của riêng mình chứ không thích nhờ vả người khác. Anh thật sự có thể nhìn được trí nhớ của tôi thì sao chứ? Tôi không thể đuổi anh đi, nhưng anh cũng không thể khống chế được tôi. Tôi khuyên anh nên thành thật một chút, có như vậy hai chúng ta mới có thể hòa thuận, nếu không... Tôi không ngại kéo theo anh cùng chết đâu.
Dây leo tinh nghe xong cười lắc đầu:
Cậu không lừa được tôi đâu... Sao cậu có thể tìm đến cái chết trước khi báo thù cho Diệp Dĩ Nguy chứ?
Nói đến đây, anh ta bỗng giơ tay phải lên và bảo:
Bây giờ thứ bị phong ấn trong cánh tay phải của cậu chỉ là một chút xíu sức mạnh của tôi thôi, có phải nó mạnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cậu không? Chỉ cần cậu đồng ý, cậu sẽ thu được sức mạnh lớn hơn gấp trăm nghìn lần, đến lúc đó trên đời này sẽ không còn ai ngăn cản được cậu, cậu có thể làm mọi thứ mà mình muốn, miễn là cậu nghĩ đến... Tôi có thể giúp cậu đạt được điều đó.
Lúc này, những người khác cũng nghe thấy tiếng động nên chạy ra, sau đó tất cả đều ngơ ngác nhìn mảnh vỡ của chiếc gương trên mặt đất, Trương Khai là người chạy đến cuối cùng lại càng ngạc nhiên hỏi:
Chuyện gì xảy ra thế, tại sao cái gương lại vỡ?
Đoàn Phong xua tay với bọn họ:
Không có gì đâu, vừa rồi tôi không cẩn thận nên va vào rồi làm vỡ nó, cứ để tôi dọn dẹp chỗ này là được, mọi người về ngủ đi!
Mọi người
mà Đoàn Phong vừa nói đương nhiên bao gồm cả Viên Mục Dã, cậu ngẩn người nhìn Đoàn Phong nhưng đối phương cũng không nói gì, anh ta chỉ khẽ đẩy Viên Mục Dã một cái để cậu nhanh đi về phòng.
Sau khi về phòng, Viên Mục Dã đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cậu cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình và phát hiện đường gân màu đỏ đã biến mất từ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, mấy người số 54 dường như đã bàn trước với nhau, bọn họ không hề nhắc gì đến chuyện tối hôm qua, điều này khiến Viên Mục Dã cảm thấy hơi chột dạ, vì vậy cậu vội vàng gọi cho Thạch Lỗi và muốn quay về nước M càng sớm càng tốt.
Nhưng lúc này Thạch Lỗi lại đang xem một đoạn video mà Đoàn Phong gửi cho gã, nhân vật chính trong video chính là Viên Mục Dã vừa nổi điên tối hôm qua...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.