Chương 1045: Phòng số 7015
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1163 chữ
- 2022-02-08 08:07:29
Tô Tây khựng lại rồi xấu hổ đáp:
À… Đúng vậy!
Viên Mục Dã thấy bảo vệ này ăn mặc khác với những gã bảo vệ súng vác vai, đạn lên n8òng dưới lầu, chắc chỉ chịu trách nhiệm tuần tra theo trình tự bên trong tòa nhà thôi. Suy cho cùng trong này đều là người bệnh, cả ngày v3ác súng đi qua đi lại đúng là không thích hợp cho lắm…
Viên Mục Dã lắc đầu đáp:
Ai biết được? Có lẽ là quy định mới của bên trên chăng!
Y tá trẻ không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay đưa cuốn sổ cho Viên Mục Dã:
Này, đều ở trong đó, tự anh xem đi!
Viên Mục Dã gật đầu:
Được… Tôi biết rồi. Đúng rồi, anh Sĩ Hữu nhờ tôi kiểm tra tình hình nhập viện của một vị khách, anh ấy muốn lập hồ sơ một lần nữa.
Anh ấy nhập hồ sơ gì cơ chứ?
Y tá trẻ hỏi với vẻ khó hiểu.
Viên Mục Dã bước qua chỉnh mũ thẳng lại rồi nói:
Bụng anh Sĩ Hữu hơi khó chịu, mới vừa đến chỗ chị Tô Tây lấy ít thuốc rồi, cho nên tôi lên rảo một vòng thay anh ấy trước.
Y tá trẻ nghe Viên Mục Dã liên tiếp nói ra tên hai đồng nghiệp nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa, mà thuận miệng bảo:
Tối hôm nay tầng cao nhất không có chuyện gì, anh rảo một vòng rồi đi xuống đi, tính vị kia không tốt lắm, lúc đi ngang qua phòng anh ta nhớ phải nói nhỏ thôi đấy…
Viên Mục Dã nhanh nhẹn nhận lấy mở ra đọc, phát hiện tuy tầng này có mười lăm căn phòng VIP, nhưng trên thực tế chỉ vỏn vẹn ba phòng có người ở. Có thể do muốn kiêng dè gì đó nên trên sổ cũng không viết thẳng ra tên ba vị khách mà tất cả đều được thay thế bằng một số dấu hiệu đặc biệt.
Mặc dù Viên Mục Dã không biết những dấu hiện khác, nhưng dấu hiệu quân bích lại khiến mắt Viên Mục Dã sáng ngời, nó thình lình xuất hiện ở trước phần ghi chú của phòng bệnh 7015. Viên Mục Dã thầm vui vẻ, cậu lập tức quay đầu nhìn vào mắt y tá trẻ:
Thẻ từ của cô có mở được tất cả cửa của tầng này không?
Tô Tây đứng cạnh sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu:
Cậu… cậu làm gì đó?!
Đầu tiên Viên Mục Dã kéo Hàn Sĩ Hữu vào buồng y tá ở cạnh, sau đó mới đứng dậy nói với Tô Tây:
Bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hai là bị tôi đánh ngất.
Tầng cao nhất không được trang trí xa hoa như trong tưởng tượng của cậu, giấy dán tường màu ấm phối với ánh đèn dìu dịu khiến con người ta có cảm giác rất thoải mái. Lúc này đột nhiên có một y tá trẻ đứng lên từ quầy y tá, có lẽ là nghe thấy tiếng thang máy nên đứng dậy xem ai tới.
Đối phương thấy Viên Mục Dã mặc đồng phục bảo vệ cho nên ngay từ đầu cũng không phát hiện ra chỗ nào khác lạ, mãi đến khi cô ta nhìn rõ mặt Viên Mục Dã thì mới nghi ngờ hỏi:
Đội trưởng Hàn đâu? Hôm nay không phải anh ấy tuần tra ư?
Lúc này ánh mắt của y tá trẻ đã dại ra, cô ta chầm chậm gật đầu:
Mở được…
Viên Mục Dã giơ tay ra:
Đưa cho tôi…
Viên Mục Dã vào thang máy, quẹt thẻ từ của Hàn Sĩ Hữu rồi ấn vào nút tầng cao nhất. Thang máy từ từ đi lên, Viên Mục Dã cảm thấy nhịp tim của mình dần tăng tốc… Rốt cuộc cậu đã từng ảo tưởng vô số lần cảnh gặp lại K Bích.
Ting…
Cửa thang máy tự động mở ra, Viên Mục Dã không kịp nghĩ nhiều mà nhanh chóng cất bước đi ra ngoài.
Hàn Sĩ Hữu chủ động bắt tay với Viên Mục Dã:
Người anh em họ gì? Tôi thật s5ự cực kỳ hâm mộ những người làm bác sĩ như các cậu đấy.
Ai ngờ Hàn Sĩ Hữu còn chưa nói xong đã bị Viên Mục Dã bổ mạnh cho ngất xỉu đương lúc bắt tay.
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã bèn cười hỏi:
Chị Tô Tây, anh đây là…?
9Tô Tây đang không biết nên thoát khỏi ôn thần Viên Mục Dã như thế nào, vì thế cô ta nhanh nhảu cười nói với cậu:
Đây là đội trưởng đội bả6o vệ Hàn Sĩ Hữu, cậu gọi anh ấy là anh Hữu được rồi.
Tô Tây nghĩ ngợi, sau đó cắn răng nói:
Phòng chứa đồ ở cuối hành lang...
Viên Mục Dã
sắp xếp
cho Tô Tây và Hàn Sĩ Hữu vào phòng để đồ xong rồi thay đồng phục bảo vệ của Hàn Sĩ Hữu, cầm thẻ từ của anh ta đi ra. Tô Tây nhìn Hàn Sĩ Hữu bị trói gô thành đòn bánh tét giống như mình thì mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ, hiện giờ cô ta chỉ có thể yên lặng cầu nguyện tốt nhất Viên Mục Dã đừng gây ra nhiễu loạn quá lớn!
Tô Tây lùi dần ra sau mấy bước, nhưng Viên Mục Dã lại đến trước mặt cô ta trước một bước:
Đừng trách tôi không nhắc nhở cô… Vừa rồi là cô dẫn tôi lên, nếu giờ cô gọi người đến, chưa chắc có thể rửa sạch tội cho mình đâu.
Tô Tây ngẩn người, nhất thời cũng không biết nên làm gì mới được, cuối cùng vẫn là Viên Mục Dã
tốt bụng
cho cô ta một đề nghị:
Như vậy đi, bây giờ cô đưa tôi vào phòng để đồ, tôi nhốt cô và anh bảo vệ ở bên trong. Sau khi xong chuyện thì cô có thể nói mình cũng bị ép buộc, thế nào?
Y tá trẻ đờ đẫn dâng thẻ từ lên bằng hai tay.
Viên Mục Dã lấy thẻ từ rồi chạy ngay về phía phòng bệnh số 7015. Nhưng khi cậu chuẩn bị mở cửa thì đột ngột dừng lại, bởi vì cậu cảm thấy nhịp tim của mình chợt nhanh hơn, một sự hào hứng không kìm chế được tràn ngập thần kinh của cậu, cảm giác tâm nguyện sắp sửa được thực hiện khiến tay Viên Mục Dã bất giác run rẩy.
Sau một tràng tiếng mở khóa
tít tít… tít
, cửa phòng bệnh 7015 từ từ được mở ra. Viên Mục Dã ngừng thở, nghiêng người, nhẹ nhàng bước vào. Từ bao lâu nay, cậu từng ảo tưởng vô số lần về cảnh này, hiện giờ cuối cùng sắp được như ước nguyện, chính tay đâm K Bích để báo thù cho Diệp Dĩ Nguy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.