• 2,956

Chương 1046: Kẻ đáng thương


Sau tiếng keng, Viên Mục Dã cảm thấy dao găm của mình đụng vào một thứ kim loại rất mỏng, dĩ nhiên lực tay của cậu không thể so sánh với người bình th8ường, nên vũ khí trong tay đối phương đã bị đánh rơi xuống đất… Ngay sau đó một bóng người nhào tới Viên Mục Dã.

Không biết tại sao, lúc ấy t3uy trong tay Viên Mục Dã nắm chặt dao găm nhưng lại không đâm vào chỗ hiểm của đối phương, có lẽ là không muốn cho đối phương chết quá dễ dàng! Mà kh9i Viên Mục Dã ấn người nọ ngã xuống giường, cậu lại khiếp sợ phát hiện ra rằng đối phương mang khuôn mặt của Diệp Dĩ Nguy!
Lúc này trong đầu Viên Mục Dã muốn nổ tung ra, cậu có vô số câu hỏi cần người giải đáp, nhưng ngàn câu vạn chữ đến cuối cùng lại chỉ hỏi được một câu:
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Diệp Dĩ Nguy đi đến bên cạnh Viên Mục Dã, ngồi xuống dựa vào gần cậu, sau đó thở dài nói:
Tôi đã từng là pháp y, tất nhiên biết vị trí chính xác của thận, hai nhát tôi đâm mình trông thì nguy hiểm, nhưng thật ra lại tránh chỗ hiểm… Mà hai dao đâm lão già chết tiệt kia thì không phải.

Nghe đến đó, cuối cùng Viên Mục Dã cũng có chút phản ứng, cậu cười cay đắng:
Hóa ra anh biến thành K Bích là vì tôi…


Lúc tình thế bắt buộc, người ta buộc phải đưa ra những lựa chọn trái lương tâm.
Diệp Dĩ Nguy nói một cách rất bất đắc dĩ.

Nếu anh không chết, vậy tại sao anh không nói cho tôi biết? Anh có biết không, mấy năm nay tôi…
Viên Mục Dã nói một nửa đã ngẩn cả người, sau đó cười gượng:
Thảo nào trước đây tôi luôn gây rối gia tộc Bích mà lại không hề bị trả thù lần nào.

Diệp Dĩ Nguy thở dài:
Ban đầu tôi không muốn nói cho cậu là bởi vì tôi không muốn liên lụy cậu nữa, càng không muốn để cậu biết tôi biến thành người mình ghét cay ghét đắng nhất. Nhưng tôi thật sự không ngờ cậu luôn cố chấp báo thù cho tôi. Khi phát hiện cậu đang liều mạng giày vò bản thân mình, tôi muốn mở miệng cũng đã muộn.


Cậu… sao cậu lại ở đây?
Diệp Dĩ Nguy run giọng hỏi.
Khi giọng của Diệp Dĩ Nguy vang lên, Viên Mục Dã đột ngột ngẩng đầu, biểu cảm còn khiếp sợ hơn vừa rồi trăm ngàn lần. Rốt cuộc cậu đã nhận ra người trước mặt không phải là ảo giác của mình, càng không phải K Bích gì cả, mà là Diệp Dĩ Nguy bằng xương bằng thịt…
Viên Mục Dã như thể bị sét đánh trúng, ngẩn ra tại chỗ. Cậu sửng sốt một hồi lâu mới tỉnh hồn lại. Cậu từ từ lùi ra sau mấy bước, cả người dựa vào tường và trượt xuống một cách yếu ớt, sau đó phá lên cười với vẻ khó có thể tin nổi.
Diệp Dĩ Nguy xoa nắn phần cổ bị Viên Mục Dã bóp đến mức đỏ lên, anh ta thở dài, nói:
Tôi thật sự không ngờ cậu có thể tìm tới tận đây…

Viên Mục Dã quay đầu nhìn về phía Diệp Dĩ Nguy:
Sau đó thì sao?


Sau đó tôi được cấp dưới của lão già chết tiệt đưa đi cấp cứu theo lão. Bởi vì tôi không bị đâm trúng chỗ hiểm nên tất nhiên được cứu sống, nhưng lão già chết tiệt thì đã tắt thở trước khi lên bàn mổ. Lúc ấy gia tộc Bích như rắn mất đầu, nhất thời mấy cấp dưới đáng tin của lão già cũng không biết nên làm gì tôi. Thêm vào đó, trước đấy trong buổi họp của gia tộc, tôi đã được coi như người thừa kế của K Bích, vì thế bọn họ bèn thuận nước đẩy thuyền, chính thức đẩy tôi lên vị trí của K Bích.
Nói tới đây, Diệp Dĩ Nguy tạm dừng một chút, thấy Viên Mục Dã không có bất cứ phản ứng gì bèn tiếp tục trầm giọng nói tiếp:
Thật ra ngay từ đầu tôi đã từ chối… Sau này một trợ lý đắc lực của lão già nói với tôi rằng, nếu tôi không chịu làm K Bích, đến lúc đó dĩ nhiên sẽ có người khác cướp ngôi, mà một khi người khác lên ngôi, chuyện đầu tiên đối phương phải làm là báo thù cho lão K. Bản thân tôi thì thôi đi, nhưng tôi không muốn liên lụy đến cậu nữa.

Tưởng tượng đến việc yêu tinh dây leo kia lại biến K Bích thành Diệp Dĩ Nguy, Viên Mục Dã giận tím người, vì thế cậu lại hung tợn vồ tới một lần nữa, bấu chặt cổ họng của đối phương.
Ai ngờ khác với lần trước, lúc này đây đối phương không hề chống trả, ngược lại nhìn Viên Mục Dã bằng đôi mắt đỏ bừng, khiến cậu căn bản không thể ra tay được.
Bởi vì kinh ngạc q6uá mức, Viên Mục Dã buông lỏng tay ra như bị điện giật, sau đó nhanh chóng nhảy sang một bên… Lúc này đối phương cũng nương theo ánh trăng và thấy rõ5 mặt Viên Mục Dã, biểu cảm cũng kinh ngạc cực độ.
Ban đầu Viên Mục Dã còn tưởng rằng mình lại gặp ảo giác, nhưng cảm xúc khi chạm vào đối phương vừa rồi quá chân thật, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là ảo giác. Viên Mục Dã không khỏi thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ giờ đây yêu tinh dây leo có thể dễ dàng thay đổi dáng vẻ của người khác ở trong mắt mình hay sao?

Không mở miệng được nên không nói luôn à? Chẳng lẽ anh định mãi mãi không cho tôi biết hay sao?! Anh có biết rằng… tôi… tôi…
Viên Mục Dã chợt phát hiện cũng có lúc mình không mở miệng được.

Với tình trạng hiện giờ, cậu nói cho Diệp Dĩ Nguy biết thì có ích lợi gì đâu? Chẳng qua là thêm một người khó chịu vì mình mà thôi. Thay vì như vậy, chẳng bằng không nói gì cả? Vì thế Viên Mục Dã điều chỉnh tâm trạng, sau đó trầm giọng hỏi:
Bệnh viện này là thế nào đấy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.