Chương 1053: Cạm bẫy
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1234 chữ
- 2022-02-09 03:21:25
Thấy Viên Mục Dã nhìn chằm chằm đám chất bẩn màu nâu trên sàn, A Triết ngồi xuống và dùng tay quệt một chút lên sàn, sau đó đưa lên mũi ngửi r8ồi nói:
Là máu người...
Viên Mục Dã gật đầu:
Đám bùn máu này còn chưa khô hẳn, chắc chuyện này xảy ra cách đây không lâu...
<3br>Đám người của Thạch Lỗi dù sao cũng quen với cảnh máu me nên đương nhiên không sợ hãi với máu người, nhưng bọn họ tự nhiên cũng liên tưởng9 đến những vết máu này rất có thể là của đám người Vệ Tĩnh để lại...
A Triết thắc mắc:
Chảy nhiều máu như vậy... Xác chết đâu rồi?
6
Bây giờ trong biệt thự phải có tám người, ngoại trừ Viên Mục Dã và Thạch Lỗi ra thì sáu người còn lại đang tìm kiếm ở tầng hai và tầng ba, nhưng Viên Mục Dã không hề nghe thấy có bất cứ tiếng động nào ở phía trên.
Thạch Lỗi thấy vậy vội vàng dùng bộ đàm gọi cho A Triết, nhưng đối phương không hề phản hồi, vì vậy hai người vội vàng chạy lên tầng hai nhưng họ lại kinh ngạc phát hiện mọi người đã biến mất...
Theo lý thuyết, hai người Viên Mục Dã mới tách khỏi đám người A Triết có vài phút, với kỹ năng của A Triết, cho dù gã gặp đối thủ khó chơi thì cũng đâu thể bị hạ gục mà không phát ra tiếng động chứ? Hơn nữa trên tầng cũng đâu chỉ có mỗi mình A Triết?
Thạch Lỗi quay ra nói với mọi người:
Hai người một nhóm, đi tìm kiếm cẩn thận chỗ này một lượt!
Mọi người nghe xong lập tứ5c chia làm bốn nhóm và nhanh chóng tản ra, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi tạm thời ở nguyên tại chỗ để tìm kiếm những căn phòng ở tầng một... Đừng nhìn căn biệt thự này rất xập xệ, nhưng bên trong lại có rất nhiều phòng.
Viên Mục Dã và Thạch Lỗi kiểm tra mấy căn phòng ở tầng một và cũng không phát hiện có vấn đề gì. Nhưng khi họ quay về sảnh lớn thì lại cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, bởi vì căn biệt thự lúc này quá mức yên tĩnh...
Bởi vì nếu Vệ Tĩnh gặp phải đối thủ trong lần đầu tiên ám sát gia đình Đặng Vĩnh Huy, cho dù hai bên thắng hay thua thì họ cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này để chờ mấy người Viên Mục Dã đến giết chứ? Vì vậy cách giải thích duy nhất là, người mà đối phương thật sự muốn đối phó chính là bọn họ - đội ngũ thứ hai đến tiếp viện.
Nhưng câu hỏi đặt ra là lý do gì khiến đối phương làm như vậy? Trả thù? Hay là bọn họ cũng trở thành mục tiêu
trả tiền để giết
của người khác?
Theo lý thuyết tình huống này không thể xảy ra, bởi vì Thạch Lỗi luôn làm việc cực kỳ cẩn thận, nếu như không phải Viên Mục Dã có mối quan hệ
anh em cùng trường từ trên trời rơi xuống
với Thạch Lỗi, cậu cũng sẽ không thể nào biết được thân phận thật của gã... Hơn nữa với thủ đoạn của Thạch Lỗi, gã tuyệt đối sẽ không để lại cho mình bất kỳ tai họa ngầm nào.
Trước khi đến đây, mặc dù bề ngoài Thạch Lỗi tràn đầy tự tin nhưng những người gã chọn toàn là cao thủ số một, có thể đầu óc những người này không phải số một số hai, nhưng kỹ năng của họ tuyệt đối miễn chê... Năm người này cộng với một A Triết rất biết đánh nhau, vậy mà thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu?!
Viên Mục Dã vì lo lắng cho sự an toàn của mấy người A Triết nên không để ý đến sự thay đổi của Thạch Lỗi ở bên cạnh. Thật ra từ lúc lên tầng ba thì sắc mặt của gã đã hơi không ổn, bởi vì Thạch Lỗi cảm thấy chỗ này nhìn rất quen...
Đặc biệt là một căn phòng ngủ nhỏ ở tầng ba, khi Thạch Lỗi vừa bước vào thì đã có ảo giác như đã từng quen biết. Nhưng bây giờ gã không để ý được nhiều đến thế, cho dù căn biệt thự này có kỳ quái đến mức nào, nó cũng không thể làm sáu người biến mất cùng một lúc được!
May mà hai người Viên Mục Dã lúc này vẫn còn bình tĩnh, bọn họ biết mình đã rơi vào bẫy của người khác, vì vậy hai người liếc nhìn nhau rồi âm thầm rút súng...
Đột nhiên, có vài giọt máu trên sàn tầng ba đã thu hút sự chú ý của Viên Mục Dã, cậu vội vàng đi đến kiểm tra và phát hiện những giọt máu này rất mới, chắc chắn nó vừa nhỏ xuống cách đây không lâu, có nghĩa là chắc chắn có ai đó trong số sáu người A Triết đã... bị thương
Đến lúc này, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đều ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đây là một lần săn bắt đã được lên kế hoạch từ trước, còn bọn họ là mục tiêu chính của đối phương...
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã không khỏi tự hỏi liệu mục tiêu của đối phương có phải là mình hay không, nhưng mấy năm qua cậu chỉ thật sự chọc đến người của gia tộc Bích. Chỉ có điều Diệp Dĩ Nguy bây giờ chính là K Bích, chỉ cần anh ta còn ở đó thì những tên trong gia tộc tuyệt đối sẽ không đến làm phiền Viên Mục Dã.
Hay là chuyện cứu những đứa trẻ đã bị bại lộ? Nhưng Viên Mục Dã cảm thấy điều này rất khó xảy ra, dù sao chuyện này đã có Diệp Dĩ Nguy đứng ra gánh vác, với sự hiểu biết của Viên Mục Dã về Diệp Dĩ Nguy, anh ta tuyệt đối không để lửa cháy lan đến chính mình. Hơn nữa dù tập đoàn Thâm Tiềm thật sự muốn diệt trừ Viên Mục Dã, bọn họ cũng không cần mất công đến vậy, họ chỉ cần tìm một sát thủ cầm súng đến ám sát cậu là xong mà?
Không ngờ đúng lúc này, Thạch Lỗi bỗng trầm giọng nói:
Chắc chắn đối phương đến tìm tôi, bây giờ cậu mau đi đi, hãy quay về trụ sở gọi tiếp viện!
Viên Mục Dã bật cười:
Đợi tôi về trụ sở gọi tiếp viện... thì chắc bên anh cũng xong đời rồi, đừng nói nhảm nữa, mau tìm đám người A Triết trước đã rồi lại tính tiếp!
Thật ra Viên Mục Dã biết Thạch Lỗi không hề muốn tìm tiếp viện, mà là vì gã đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, vì vậy Thạch Lỗi muốn Viên Mục Dã sớm rời khỏi đây. Nhưng Viên Mục Dã đâu phải loại tham sống sợ chết? Cậu đương nhiên không chịu rời khỏi Thạch Lỗi vào lúc này...
Thạch Lỗi thở dài:
Cậu phải nghĩ cho thật kỹ, nếu cậu không đi... Có thể sẽ không đi được nữa đâu!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.