Chương 1083: Sở trường mạnh nhất
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1168 chữ
- 2022-02-09 03:21:51
Lúc đầu, Viên Mục Dã không hiểu Thạch Lỗi có ý gì, mãi về sau chuyện này cứ như chưa từng xảy ra... Viên Mục Dã mới nhận ra rằng những kẻ trước đ8ó hợp tác với viện điều dưỡng đương nhiên không muốn chuyện bé xé ra to, vì vậy bọn họ đã dùng tiền để xử lý một cách yên lặng.
Trên đườ3ng xuống núi, tâm trạng của Viên Mục Dã mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được, bọn họ đã hứa sẽ cứu bà Liễu, vậy mà bây giờ lại trực tiếp giết bà9 ấy... Mặc dù Viên Mục Dã biết đây là lựa chọn của bà Liễu, nhưng cậu vẫn cần một chút thời gian để chấp nhận chuyện này.
Lúc này, A Tri6ết nói với giọng tức giận:
Lần này quá dễ cho thằng oắt Trương Hiểu Bân rồi, chúng ta để nó chết quá thoải mái! Lòng và lòng vòng lâu như vậy, 5còn chết một đống người, nếu không phải không đúng thời điểm thì tôi sẽ...
Thạch Lỗi lạnh lùng đáp:
Chu Tranh...
Viên Mục Dã ngạc nhiên, cậu nhớ ra người này là đứa cháu trai khốn nạn của bà Liễu, cậu hỏi:
Chỉ có một cái tên... Có thể tìm được người sao?
Cậu đừng quên rằng bà Liễu từng là một nhà văn nổi tiếng, mấy ngày nữa chúng ta có thể đọc được tin bà ta đã qua đời vì bệnh tật, đến lúc đó tìm Chu Tranh chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Thạch Lỗi cười lạnh.
Viên Mục Dã vừa cười vừa hỏi:
Tôi xin phép được hỏi một câu, cậu Chu và bà Liễu... có quan hệ như thế nào?
Bà Liễu là thím của tôi... Cả đời thím không có con nên coi tôi như con đẻ, vì vậy tôi luôn chăm sóc cuộc sống của thím khi về già.
Chu Tranh nói không biết ngượng.
Thạch Lỗi ở bên cạnh nghe thấy câu này thì đột nhiên hỏi:
Ồ? Vậy tại sao tôi lại nghe tin là bà Liễu chết trong viện điều dưỡng nhỉ?
Viên Mục Dã cười nói:
Đúng là không phải... Chúng tôi muốn chuyển một câu nói giúp dì Liễu, dì ấy muốn hỏi cậu rằng tại sao sau khi cầm được giấy ủy quyền thì không đến thăm dì ấy nữa? Dì Liễu vô cùng nhớ cháu trai đấy!
Anh... Rốt cuộc các anh là ai?
Chu Tranh tái mặt.
Viên Mục Dã cầm cốc cà phê trên bàn lên uống một ngụm rồi nói tiếp:
Chu Tranh, làm người không thể quá tham lam, nếu cậu đã lấy được đồ của dì Liễu thì nên hiếu thảo với dì ấy đến tận cuối đời mới đúng chứ? Nhưng cậu lại ném dì Liễu vào viện điều dưỡng để chờ chết...
Chu Tranh nghe đến đây thì đứng bật dậy, muốn quay người rời đi, nhưng khi gã nhìn thấy ánh mắt của Thạch Lỗi thì lại đứng yên tại chỗ, ánh mắt của Chu Tranh cũng dần mất đi tiêu cự.
Thạch Lỗi lạnh lùng ra lệnh:
Ngồi xuống...
Chu Tranh cũng ngoan ngoãn ngồi xuống giống hệt như bà Liễu lúc trước.
Chu Tranh hơi biến sắc nhưng lập tức khôi phục bình thường, gã nói:
Đó là một sự hiểu nhầm... Thím tôi thích yên tĩnh, vì vậy sau khi thím gặp vấn đề về sức khỏe thì đã vào một viện điều dưỡng nổi tiếng để tĩnh dưỡng, tiếc rằng cuối cùng thím vẫn không chiến thắng được bệnh tật.
Thạch Lỗi thấy Chu Tranh nói đến câu cuối cùng còn giả vờ lau nước mắt, gã khẽ hừ một tiếng rồi nói tiếp:
Viện điều dưỡng mà cậu nói là Nhạc Khang đúng không? Nhà tôi có một ông bác cũng sống ở đó... Nửa tháng trước lúc tôi đến thăm ông bác, hình như ở đó đúng là có một bà lão họ Liễu.
Lúc này Chu Tranh mới nhận ra hai người trước mặt tuyệt đối không phải kẻ hiền lành, gã sầm mặt lại, hỏi:
Hôm nay hai người đến đây không phải muốn mua bản quyền của thím tôi à?
Viên Mục Dã cau mày:
Hai món nợ? Chẳng phải chỉ có một mình Vương Hồng Vũ thôi à?
Thạch Lỗi cười:
Vương Hồng Vũ đúng là một món nợ, nhưng còn một người nữa, tôi cũng không để gã thoải mái...
Viên Mục Dã thắc mắc:
Ai thế?
Cậu sẽ làm gì gã? Ăn sống à? Mấy năm nay tôi chưa từng bị thiệt thòi lớn như vậy đâu, hơn nữa còn rớt xuống cùng một cái hố đến hai lần...
Thạch Lỗi tức giận nói.
Viên Mục Dã nhận thấy ẩn ý trong lời nói của Thạch Lỗi nên vội vàng truy hỏi:
Anh muốn làm gì?
Thạch Lỗi khẽ hừ một tiếng:
Chẳng làm gì cả, nhưng có hai món nợ tôi nhất định phải đi đòi cho bằng được.
Đúng như lời Thạch Lỗi đã nói, vài ngày sau đó có thông báo rằng nhà văn nổi tiếng Liễu Hâm đã qua đời vì một cơn bạo bệnh, con cháu của bà ấy sẽ tổ chức một buổi đấu giá bán bản quyền tác phẩm của bà ấy...
Mấy người Viên Mục Dã dùng danh nghĩa nhà xuất bản để hẹn đối phương gặp mặt, đồng thời còn đề nghị mua một số bản thảo của Liễu Hâm với giá cao... Chu Tranh nghe thấy có thể kiếm tiền thì đương nhiên rất dễ dàng cắn câu.
Khi Viên Mục Dã nhìn thấy Chu Tranh, cậu phát hiện gã này là một kẻ nhìn bề ngoài có vẻ thành thật, nhưng trong mắt luôn lộ ra một chút gì đó gian xảo...
Thạch Lỗi cầm lấy điện thoại trong tay Chu Tranh, sau đó quay đầu hỏi Viên Mục Dã:
Có biết tại sao tôi lại chọn gặp mặt ở nơi này không?
Viên Mục Dã liếc nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ rồi đáp:
Bởi vì nơi này có 21 tầng...
Thạch Lỗi cười gật đầu:
Xem ra hai chúng ta càng ngày càng ăn ý đấy, nhưng bây giờ vẫn thiếu một số thứ...
Thạch Lỗi nói xong bèn sai Chu Tranh gửi một bức di thư từ điện thoại lên mạng, cuối cùng khi đưa điện thoại cho Chu Tranh, Thạch Lỗi còn không quên lau sạch vân tay trên đó.
Lúc ấy trong nhà hàng cũng không có nhiều người, vì không muốn phóng viên báo lá cải chụp được cảnh mình gặp riêng với nhà xuất bản, Chu Tranh còn cố tình chọn một nơi hẻo lánh... Vì vậy ngày hôm đó không ai nhìn thấy Thạch Lỗi đã làm gì với Chu Tranh.
Mà có nhìn thấy cũng chẳng sao, bởi vì trong mắt người ngoài, Thạch Lỗi chỉ thì thầm vào tai Chu Tranh, sau đó Chu Tranh cứ như gặp ma đi thẳng lên tầng cao nhất rồi nhảy xuống không hề do dự...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.