Chương 1084: Giấu giếm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1196 chữ
- 2022-02-09 03:22:13
Trong lòng Viên Mục Dã hiểu rõ, có một số việc Thạch Lỗi và A Triết không muốn cho cậu biết, nhất là khi đối phó với nhân vật có cấp bậc nh8ư Vương Hồng Vũ, bởi vì trong này sẽ liên quan đến rất nhiều chuyện, tuyệt đối không chỉ đơn giản là trực tiếp giết chết anh ta... Mà Thạc3h Lỗi luôn coi trọng lợi ích, vì vậy gã làm sao có thể dễ dàng buông tha cho con dê béo như Vương Hồng Vũ được?
Mọi chuyện sau đó 9chứng minh đám người Thạch Lỗi đã làm như vậy, nghe nói Vương Hồng Vũ đã phải mất một số tiền rất lớn mới mua được tính mạng của mình từ t6rong tay Thạch Lỗi. Không ngờ khi Viên Mục Dã nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc, trên mạng lại đột nhiên lan truyền tin tức Vương Hồng Vũ b5ị đột quỵ...
Viên Mục Dã cười lạnh:
Được thôi, tôi hy vọng anh có thể sớm biết mất khỏi thế giới này!
Bóng người trong gương bất đắc dĩ lắc đầu:
Sao cậu có thể không thương xót cơ thể của mình như vậy chứ? Nếu tôi biến mất... Cậu tự nhiên cũng không thể sống sót.
Viên Mục Dã thấy vậy thì vội vàng cởi áo ra kiểm tra, cậu thấy sợi dây leo màu đỏ chạy dọc theo cánh tay lên vai, sau đó nó cuốn chặt sau gáy cậu... Trông nó như một bàn tay ma quỷ đang bóp chặt lấy chỗ hiểm của Viên Mục Dã và khiến cậu không thể trốn thoát.
Ngay khi Viên Mục Dã đang thất thần, bóng dáng của cậu trong gương bỗng cười ma quái rồi nói:
Viên Mục Dã, thời gian của cậu sắp hết rồi, cậu có nguyện vọng cuối nào không? Có lẽ một ngày nào đó khi tâm trạng tốt, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành.
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã chìm sâu vào suy nghĩ, thật ra cậu rất muốn quay lại số 54, dù sao ở đó mới có những người bạn thân thiết nhất của cậu... Nhưng hiện giờ Viên Mục Dã có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Trong những ngày qua, Viên Mục Dã vẫn luôn tìm kiếm thông tin trong kho lưu trữ của tập đoàn, cậu muốn tìm nguồn gốc của yêu tinh dây leo trong cơ thể mình là cái gì. Tiếc rằng Viên Mục Dã đã lục tung tư liệu gần ba mươi năm trong kho lưu trữ nhưng vẫn không giải đáp được thắc mắc trong lòng...
Đúng lúc này, A Triết từ bên ngoài trở về, Viên Mục Dã thấy vậy bèn thuận miệng hỏi:
Lúc cuối cùng Vương Hồng Vũ có nói gì không?
A Triết cười lạnh:
Vương Hồng Vũ? Gã chẳng nói gì hết, chỉ sợ đến mức vãi đái ra quần.
Thạch Lỗi không nói gì mà khẽ đẩy Viên Mục Dã ra rồi đi thẳng vào, sau đó gã nghi ngờ nhìn ngó xung quanh, cứ như thể có ai đó đang trốn trong phòng Viên Mục Dã...
Viên Mục Dã buồn cười hỏi:
Sao thế? Trông anh cứ như đến bắt vợ ngoại tình vào nửa đêm vậy?
Theo quan điểm của Viên Mục Dã, loại sinh vật này cực kỳ khó kiểm soát, hiện giờ cậu vẫn có thể kiểm soát được không phải do ý chí của cậu mạnh mẽ, mà là vì tên đó đang vô cùng suy yếu... Nếu để nó khôi phục như lúc đầu, đến lúc đó tình trạng của Viên Mục Dã sẽ không giống như bây giờ nữa.
Nửa đêm, Viên Mục Dã lại bị đánh thức bởi cảm giác đau đớn nóng rát đến tận xương, cậu ngồi dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, sau đó cậu định đi vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh để hạ nhiệt độ. Không ngờ khi Viên Mục Dã đi ngang qua tấm gương ở bồn rửa mặt, cậu lại nhìn thấy dấu vết màu đỏ đã bò lên cổ mình từ lúc nào...
Thật ra Viên Mục Dã muốn hỏi A Triết rằng tại sao gã bị đầu dò kim loại cắm vào trong đầu mà lại không sao hết, nhưng cuối cùng Viên Mục Dã chỉ há to miệng mà không nói ra lời... Dù sao ai cũng có bí mật riêng, ngay cả Viên Mục Dã cũng không thể thẳng thắn nói hết bí mật trong lòng với người khác.
Đến tối, Viên Mục Dã nhận được điện thoại của Đoàn Phong, anh ta hỏi tình trạng sức khỏe hiện tại của cậu sao rồi? Viên Mục Dã bèn nói rõ sự thật gần đây, nhưng cậu vẫn giấu chuyện yêu tinh dây leo trong người mình.
Đoàn Phong nghe nói có kẻ địch tìm đến Thạch Lỗi để báo thù thì tức giận nói:
Bây giờ cậu về luôn đi, cùng lắm đưa cho gã tiền của hai năm còn lại, cậu không cần phải bán mạng cho tên đó nữa!
Viên Mục Dã cười:
Yên tâm đi, tôi không sao... Thật ra dù tôi có muốn đi thì Thạch Lỗi cũng sẽ không nói gì đâu, nhưng tôi cảm thấy mình đã ở đây ba năm rồi nên cũng chẳng thiếu thêm hai năm nữa, anh thấy có đúng không?
Viên Mục Dã phẫn nộ nhìn bóng mình trong gương, cậu muốn đấm một phát vỡ luôn tấm gương, nhưng khi cậu vừa mới giơ tay lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa... Viên Mục Dã vội vàng bình tĩnh lại rồi đi ra mở cửa.
Viên Mục Dã vừa mở cửa thì thấy Thạch Lỗi đang đứng ở bên ngoài, cậu cúi đầu nhìn đồng hồ rồi hỏi:
Tại sao anh lại đến vào giờ này? Có chuyện gì à?
Lúc đầu Viên Mục Dã còn thật sự nghĩ rằng sức khỏe của Vương Hồng Vũ có vấn đề, mãi đến khi em họ của Vương Hồng Vũ đẩy anh mình ngồi trên xe lăn đi tham dự buổi họp báo, Viên Mục Dã mới phát hiện trạng thái của Vương Hồng Vũ hơi quen quen, nói chung là trông giống hệt tình trạng của mấy người già trong viện điều dưỡng.
Lúc đó Viên Mục Dã không hiểu nên cậu tìm Thạch Lỗi để truy hỏi, đối phương nghe xong lại cười nói:
Chuyện này thì cậu phải hỏi A Triết, cậu ta tự mình làm phẫu thuật đấy...
Viên Mục Dã tò mò hỏi:
Chẳng phải lúc nào anh cũng quảng cáo rằng mình rất giữ chữ tín à? Tại sao anh nhận tiền của Vương Hồng Vũ rồi mà vẫn biến anh ta thành thằng ngốc thế?
Không ngờ Thạch Lỗi lại nhún vai:
Tôi có thất tín đâu? Tôi đã hứa rằng sẽ giữ tính mạng của gã, còn về phần gã sống tỉnh táo hay ngu ngốc... thì đâu có liên quan gì đến tôi.
Thạch Lỗi khẽ hừ một tiếng:
Nếu thật sự bắt được vợ ngoại tình đã tốt, tôi chỉ sợ chuyện này còn khó giải quyết hơn gấp trăm nghìn lần...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.