• 4,016

Chương 1085: Hy vọng giả dối



Anh theo dõi tôi à?
Viên Mục Dã hỏi với sắc mặt khó coi.

Thạch Lỗi bình tĩnh đáp:
Tôi lắp thứ này vào thời điểm trạng8 thái của cậu không ổn định nhất, bởi vì tôi muốn quan sát cậu mọi lúc... Sau này tình trạng của cậu dần trở nên tốt đẹp, tôi c3ũng không còn dùng đến nó nữa.


Vậy theo cậu thì phải làm thế nào? Nó đã ở trong cơ thể của cậu... Dù sao vẫn phải tìm cách giải quyết, trốn tránh sẽ chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn thôi.
Thạch Lỗi tức giận.
Giọng Viên Mục Dã trầm xuống:
Không phải là tôi muốn trốn tránh, tôi chỉ tạm thời như vậy khi chưa có cách giải quyết mà thôi, nếu không thì tôi phải làm thế nào? Tôi phải sống cả ngày trong lo lắng sao? Nếu bây giờ anh đã biết, vậy tôi hy vọng anh có thể hứa với tôi một việc.

Thạch Lỗi sửng sốt, gã vội vàng bước đến kiểm tra dấu vết kỳ lạ trên tay Viên Mục Dã rồi giật mình hỏi:
Đây là cái gì? Tại sao lại có thể như vậy?

Viên Mục Dã thở dài, đáp:
Anh còn nhớ ngôi nhà cổ mà lúc trước tập đoàn đã mua không?

Viên Mục Dã nghe vậy yếu ớt đi đến sô pha rồi ngồi xuống, sau đó cười khổ:
Hóa ra anh đã phát hiện từ lâu rồi, nếu biết vậy thì tôi không cần phải mất công mất sức giấu giếm làm gì.


Đừng nói nhảm nữa, cậu hãy nói hết mọi chuyện cho tôi biết đi!
Thạch Lỗi sốt ruột.
Trong nhất thời Viên Mục Dã không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu suy nghĩ rồi lấy một chiếc bật lửa từ trong ngăn kéo bàn trà ra, sau đó đặt lòng bàn tay mình lên trên ngọn lửa của chiếc bật lửa... Thạch Lỗi nhìn thấy thế thì cau mày không rõ Viên Mục Dã đang làm cái gì.
Không ngờ đúng lúc này, toàn bộ cánh tay phải của Viên Mục Dã bỗng nổi gân xanh, ngay sau đó là một vết đỏ tươi tự nhiên xuất hiện từ cổ tay rồi tiếp tục lan dần lên trên, nó lan đến tận gáy Viên Mục Dã thì mới chịu dừng lại...
Thạch Lỗi tức giận nói:
Nếu anh ta là người hiểu chuyện, vậy để anh ta xử lý việc này đi!

Viên Mục Dã nghe xong kiên nhẫn giải thích:
Chẳng phải anh ấy đang ở quá xa à? Có một số cơ hội chớp mắt là qua, đợi anh ấy đến đây... Có khi hai người cùng ra tay cũng không phải đối thủ của tôi nữa.

Thạch Lỗi nghe xong thở dài:
Cậu đừng lo, ngày mai tôi sẽ đi cùng cậu đến phòng thí nghiệm y tế của tập đoàn để kiểm tra kỹ càng.

Viên Mục Dã hơi kháng cự:
Tôi không muốn bị coi như chuột bạch nữa!

Viên Mục Dã không hiểu:
Nếu đã như vậy, tại sao bây giờ anh lại dùng?

Thạch 9Lỗi cầm lại chiếc điện thoại, gã đi đến bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh nhìn một chút, sau đó xoay người nói với Viên Mục Dã:
6Thật ra lúc trước tôi đã phát hiện cậu hơi không bình thường, thỉnh thoảng cậu lại tự nói một mình với tấm gương. Lúc đầu tôi c5òn tưởng đó là tác dụng phụ của việc loại bỏ ký ức, nhưng đến khi chúng ta bị Trương Hiểu Bân bắt lần thứ hai, cậu đột nhiên tự nói một mình... Tôi biết vấn đề của cậu không hề đơn giản như vậy, vì thế tôi bắt đầu xem camera giám sát cậu hàng đêm, kết quả là tôi phát hiện cứ đến sau hai giờ sáng là cậu đều tỉnh lại một cách rất khó hiểu, sau đó chạy vào buồng vệ sinh tắm rửa và còn tự nói chuyện với chính mình trước gương. Viên Mục Dã, cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra với cậu không?

Thạch Lỗi suy nghĩ một chút rồi hỏi:
Cậu có thể nói chuyện với nó à?

Viên Mục Dã gật đầu:
Thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy nó trong gương, nhưng tôi cũng không rõ liệu đó có phải là ảo giác hay không...

Thạch Lỗi trầm giọng hỏi:
Bây giờ đã đến mức độ nào rồi?

Viên Mục Dã chỉ vào vết đỏ trên tay và nói:
Thứ này trước đây chỉ vừa quá cẳng tay, nhưng bây giờ nó đã lan đến gáy, vì vậy tôi cũng không biết nếu nó tiếp tục phát triển thì sẽ thế nào.


Có gì mà không thể giải thích? Cậu đừng bao biện cho chính mình, chủ yếu là cậu có muốn nói hay không thôi... Nếu hôm nay không bị tôi bắt gặp, cậu còn định giấu tôi đến lúc nào?
Thạch Lỗi rất tức giận.
Viên Mục Dã không phản bác, bởi vì thật sự cậu đã nghĩ như vậy, hơn nữa Viên Mục Dã cảm thấy chuyện này có nói hay không cũng chẳng có gì khác biệt, chẳng qua là kéo thêm vài người cùng lo lắng mà thôi...
Lúc này, dấu vết trên cánh tay Viên Mục Dã đã biến mất, Thạch Lỗi thấy vậy bèn nhấc tay phải của Viên Mục Dã lên và bảo:
Tôi nhớ lần có cô bé bị cuốn vào dưới gầm xe tải... Với sức người lúc bấy giờ sẽ rất khó để nâng chiếc xe lên, nhưng sau đó chiếc xe lại bị lật bởi một lực rất mạnh, chẳng lẽ là do nó à?

Viên Mục Dã gật đầu:
Ừ, lúc đấy tôi cũng bị sốc...

Thạch Lỗi cười lạnh:
Lúc đó cậu không còn là cậu nữa thì còn quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Nói đến đây, Thạch Lỗi đột nhiên thay đổi sắc mặt:
Tại sao lại bắt tôi làm chuyện này? Nếu Đoàn Phong biết cậu chết trong tay tôi... Chắc anh ta sẽ đuổi giết tôi cả đời mất?

Viên Mục Dã cười:
Không đâu, đội trưởng Đoàn là người hiểu chuyện...

Thạch Lỗi cau mày:
Việc gì thế?

Viên Mục Dã thở dài, sau đó bình tĩnh nói:
Nếu, ý tôi là nếu... Một ngày nào đó tôi không còn là chính tôi, tôi hy vọng anh có thể ra tay lạnh lùng như mọi khi, anh và tôi đều biết thứ đó rất lợi hại, tôi không muốn một ngày nào đó mình làm ra chuyện trái với lương tâm.

Thạch Lỗi híp mắt nhìn dấu vết trên tay Viên Mục Dã, gã nói:
Cậu đừng nói với tôi là... Thứ đó vẫn luôn trốn trong cơ thể cậu đấy nhé?

Viên Mục Dã bất đắc dĩ gật đầu:
Lúc đầu tôi chỉ thỉnh thoảng nghe thấy một số âm thanh, sau này tôi có thể nhìn thấy trên mặt gương một số... một số người đáng lẽ không nên xuất hiện. Lúc đó tôi còn nghĩ mình bị ảo giác, đến tận khi dấu vết này xuất hiện thì tôi mới biết chuyện này không hề đơn giản, nhưng tôi không biết phải giải thích với mọi người thế nào.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.