Chương 1113: Đời thứ nhất
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1143 chữ
- 2022-02-09 03:22:46
Với thực lực của Bạch Văn Duyệt, Thạch Lỗi biết cả mình và Viên Mục Dã đều không phải là đối thủ của cô ta, khả năng chạy trốn được là cực kỳ n8hỏ bé… Nghĩ tới đây, gã bèn nhẹ nhàng thọc Viên Mục Dã.
Nhận được tín hiệu của Thạch Lỗi, Viên Mục Dã cũng nhanh chóng ý thức được tìn3h cảnh hiện tại của hai người hơi nguy hiểm, cậu bèn thấp thỏm nhìn về phía Bạch Văn Duyệt và hỏi:
Nếu thế thì tại sao cô lại nói cho chúng t9ôi biết?!
Bạch Văn Duyệt thấy vẻ mặt của hai người khẩn trương thì nghiêm nghị nói:
Đầu tiên, tôi nói chuyện này cho hai người biết 6không phải là vì muốn giết người diệt khẩu, nếu như tôi không muốn để cho hai người biết thì hoàn toàn có thể không nói, làm gì cần vẽ vời cho5 thêm chuyện? Tôi đã dám nói cho hai người biết là vì tôi biết hai người chắc chắn sẽ không nói chuyện của đứa bé ra ngoài.
Lời cô ta nói làm Viên Mục Dã và Thạch Lỗi sửng sốt, không hiểu Bạch Văn Duyệt có ý gì?
Thấy bọn họ không có phản ứng gì, Bạch Văn Duyệt bèn thúc giục:
Nhanh lên… mỗi người một giọt.
Cuối cùng, Viên Mục Dã là người đưa tay trái ra trước, cậu dùng dao đâm rách đầu ngón tay và nặn ra một giọt máu nhỏ lên lòng bàn tay của Bạch Văn Duyệt. Tiếp đấy, một cảnh tượng thần kỳ xảy ra. Sau khi rơi vào lòng bàn tay của Bạch Văn Duyệt, giọt máu kia nhanh chóng biến mất, như thể bị làn da trong lòng bàn tay của cô ta hấp thu vậy…
Trong lúc nhất thời Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đều cảm thấy khó hiểu, họ không rõ Bạch Văn Duyệt dựa vào cái gì mà tin tưởng bọn họ sẽ không nói ra?! Viên Mục Dã tự thấy mình chắc chắn sẽ không nói ra rồi, nhưng mà Thạch Lỗi… là một người có tư tưởng ích kỷ tuyệt đối, lần này gã đến đây là vì vụ treo thưởng này có khoản lợi ích rất lớn mà thôi.
Thấy hai người đều không quá tin tưởng, Bạch Văn Duyệt thở dài:
Thực ra, ngay khi vừa bước vào cửa đúng là tôi có ý định muốn giết hai người diệt khẩu, nhưng cho đến khi…
Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhìn về phía Thạch Lỗi rồi tiếp tục:
Tôi phát hiện anh có thể dùng suy nghĩ điều khiển tâm trí người khác, tôi biết anh rất đặc biệt.
Cô ta lại nhìn về phía Viên Mục Dã:
Còn anh, anh bị thứ như vậy ký sinh mà vẫn không mất đi bản tính, cũng chứng minh anh rất đặc biệt.
Thạch Lỗi cười khẩy:
Cô đừng bảo là vì chúng tôi rất đặc biệt nên mới không giết chúng tôi, thậm chí còn tin tưởng chúng tôi vô điều kiện đấy nhé? Nói thật, đến ngay cả chính mình mà tôi còn không tin, vậy mà cô lại có thể tin tưởng tôi?
Nhưng Bạch Văn Duyệt lại trả lời bằng một câu hỏi:
Hai người còn nhớ trước đó tôi đã từng nói tôi là người nhân tạo đời thứ hai, còn đứa trẻ là đời thứ ba không.
Thạch Lỗi không kiên nhẫn, nói:
Cho nên? Cái này có quan hệ gì với chúng tôi?!
Viên Mục Dã đứng nghe bên cạnh mà trong lòng bỗng cảm thấy có một chút bất an, nhưng trong lúc nhất thời cậu lại không nắm bắt được bất cứ manh mối nào. Lúc này, Bạch Văn Duyệt thở dài, cô ta nói:
Có đời thứ hai, thứ ba, thì tất nhiên phải có đời thứ nhất…
Tiếp theo, trong mắt Bạch Văn Duyệt xuất hiện một tia sáng màu xanh lam, giống như đang phân tích giọt máu kia, sau đó cô ta quay sang nói với Thạch Lỗi:
Tới lượt anh!
Mặc dù không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng Thạch Lỗi vẫn cho một giọt máu, giống như trước đó, giọt máu vừa rơi xuống lòng bàn tay của Bạch Văn Duyệt là bị hấp thu ngay… Nhưng sau khi có được đáp án mà mình muốn, Bạch Văn Duyệt lại không nói năng gì cả mà chỉ thương hại nhìn hai người.
Thạch Lỗi bị đối phương nhìn mà toàn thân không được tự nhiên, gã lạnh lùng nói:
Máu cũng cho rồi, cô nói xem chúng tôi có quan hệ gì với cô?!
Bạch Văn Duyệt vươn tay ra:
Mỗi người cho tôi một giọt máu đi…
Thạch Lỗi tỏ ra cảnh giác:
Cô muốn làm cái gì?!
Nhỏ máu nghiệm thân… Hiện tại tôi có lý do để hoài nghi hai người có khả năng có một mối quan hệ đặc biệt nào đó với tôi.
Bạch Văn Duyệt nói một cách nghiêm túc, chẳng hề có ý đùa giỡn nào.
Thạch Lỗi cảm thấy buồn cười:
Cô đừng có nói hai anh em chúng tôi chính là đời thứ nhất đấy nhé?
Bạch Văn Duyệt không trả lời ngay mà chỉ bình tĩnh nhìn hai người họ, chẳng mấy chốc Thạch Lỗi cũng trở nên nóng nảy:
Đúng là tôi và Viên Mục Dã có được dị năng mà người bình thường không có, nhưng cả hai chúng tôi đều có cha mẹ đẻ ra đấy nhé?!
Bạch Văn Duyệt trầm giọng, nói:
Vậy từ trước đến nay hai người chưa từng nghĩ đến chuyện dị năng của mình tới từ đâu à? Đột biến gen ư? Dưới tình huống bình thường, phôi thai của loài người không bị ảnh hưởng bởi tác nhân bên ngoài… thì làm sao có thể phát sinh đột biến được?
Trong lúc nhất thời cả Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đều trợn tròn mắt, chẳng lẽ đây chính là chân tướng mà bọn họ đã truy tìm nhiều năm ư? Thấy sắc mặt của hai người lúc trắng lúc xanh, Bạch Văn Duyệt bèn nói tiếp:
Tôi không biết nhiều về đời thứ nhất, chỉ biết năm đó có 25 thai phụ trở thành vật thí nghiệm. Về sau không biết vì nguyên nhân gì mà thí nghiệm được tuyên bố là thất bại, mặc dù lúc ấy cả 25 đứa trẻ trên cơ bản đã trưởng thành, nhưng cuối cùng vẫn bị bí mật tiêu diệt. Mà hai người các anh… chắc là người còn sống sót trong 25 đứa trẻ đó. Nhưng tôi cũng không biết các anh đã may mắn sống sót như thế nào.
Thạch Lỗi không thể chấp nhận được sự thật này:
Cô có bằng chứng gì chứng minh chúng tôi là đời thứ nhất không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.