• 4,016

Chương 1114: Gông xiềng


Xem ra đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất giải thích cho việc vì sao năm đó từng học sinh của Lâm Sâm lại gặp nạn. Chỉ8 có điều chân tướng này đối với Viên Mục Dã và Thạch Lỗi mà nói thực sự quá tàn nhẫn, vì tuổi thơ của bọn họ hoặc nhiều ho3ặc ít đều đã từng bị ảnh hưởng bởi dị năng của mình, nên tuổi thơ cũng không hạnh phúc…

Mặc dù cho tới bây giờ Thạ9ch Lỗi vẫn chưa từng đề cập tới chuyện hồi còn nhỏ của mình với Viên Mục Dã, nhưng nhìn vào tuổi thơ của Viên Mục Dã là bi6ết tuổi thơ của Thạch Lỗi chưa chắc đã là hồi ức tốt đẹp gì… Trước đây Viên Mục Dã thường xuyên tưởng tượng rằng nếu mình 5là một đứa trẻ bình thường, cuộc sống của mình có khác đi không?!

Mẹ mất, cái nhìn khác thường của bạn bè, sự lạnh lùng của cha… Có lẽ tất cả những điều này sẽ không tồn tại. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như? Nếu phải so sánh với những
đời thứ nhất
đã bị tiêu hủy khác, thì cậu và Thạch Lỗi có thể sống đến bây giờ đã được coi là vô cùng may mắn rồi.
Trên thực tế, có rất ít thứ mà con người có thể chi phối trong cuộc sống này, xuất thân của bạn, tài năng của bạn, và thậm chí cả sức khỏe của bạn... Vì vậy sau khi biết được một phần sự thật năm đó, Viên Mục Dã không hề nghĩ mình đáng thương như thế nào, mà là cảm thấy mình thật may mắn.
Tuy nhiên, Thạch Lỗi rõ ràng là không nghĩ vậy, với tính tình có thù tất báo, làm sao gã có thể từ bỏ ý đồ sau khi biết được chân tướng sự thật? Nhưng tất cả để nói sau, vì trong mắt họ, mối quan hệ giữa họ và Bạch Văn Duyệt đột nhiên từ mặt đối lập biến thành cùng một chiến tuyến rồi.
Vì nếu như họ bắt Bạch Văn Duyệt về đưa cho bên phòng thí nghiệm, vậy thì thân phận tàn dư của thế hệ thứ nhất còn may mắn sống sót như hai người họ chắc chắn cũng sẽ bị bại lộ… Bởi vậy về tình về lý, họ sẽ không và cũng không thể bán đứng Bạch Văn Duyệt, và càng không thể nói ra sự tồn tại của đứa bé kia.
Trên đường trở về, Viên Mục Dã liên tục suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, chuyện này là thật hay giả họ cũng không thể mù quáng tin hoàn toàn, vì đâu ai có thể cam đoan người nhân tạo sẽ không bao giờ nói dối? Cho nên là thật hay giả thì còn phải trở về kiểm tra qua mới biết được.
Nhưng vấn đề là bây giờ họ chưa thể rời khỏi đây, vì vậy họ đành phải gửi mẫu máu của mình cho Hoắc Nhiễm và Đại Quân lái xe mang về số 54, đưa cho lão Lâm xét nghiệm cẩn thận, xem có phải trong cơ thể hai người họ có một chuỗi gen biến dị giống nhau hay không.
Lúc trở lại khách sạn vào buổi tối, Viên Mục Dã vừa nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên bị cơn đau ở cánh tay phải quấy rầy làm tỉnh cả ngủ. Lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của yêu tinh dây leo vang lên trong đầu mình:
Đứa trẻ kia vô cùng nguy hiểm, trong cơ thể nó có một nguồn năng lượng cực lớn, đủ để thay đổi cả thế giới…

Viên Mục Dã nghe nó nói mà nửa tin nửa ngờ, cậu hỏi:
Có phải vì Bạch Văn Duyệt nói có thể phẫu thuật giúp tôi nên anh mới nói như vậy không?!

Yêu tinh dây leo cười lạnh:
Cậu có thể không tin lời tôi nói, nhưng vì sự an toàn của chính tôi, tôi vẫn phải cảnh báo cậu, sức mạnh của đứa bé kia vượt xa khỏi sự tưởng tượng của các người. Đừng nhìn nó hiện tại nhỏ yếu như vậy, nhưng nếu để nó trưởng thành, sức mạnh của nó sẽ rất khó bị khống chế… Đến lúc ấy, cho dù cậu có biết lời nói hôm nay của tôi là sự thật, thì mọi việc cũng đã quá muộn rồi.

Viên Mục Dã nghe mà dần dần trầm mặc, bởi vì cậu biết yêu tinh dây leo nói đúng. Trước đó, lúc cậu và Bạch Văn Duyệt giằng co với nhau là dùng lực đọ lực, mặc dù nói trắng ra Bạch Văn Duyệt không hề sử dụng toàn bộ thực lực, nhưng hiển nhiên là yêu tinh dây leo cũng có giữ lại.
Lúc Viên Mục Dã rời khỏi nhà Từ Ánh Huy, Bạch Văn Duyệt nhắc lại chuyện cô ta có thể giúp Viên Mục Dã giải quyết thứ trong cánh tay phải của cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẽ mất cánh tay này…
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói:
Để tôi nghĩ kỹ đã…

Bạch Văn Duyệt gật đầu:
Được, anh nghĩ kỹ đi rồi có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.

Mà khi Viên Mục Dã tiếp xúc với đứa bé kia lại hoàn toàn khác biệt. Lúc ấy cậu chỉ duỗi một ngón tay ra tiếp xúc với đứa bé mà lại dẫn tới yêu tinh dây leo bùng nổ, điều này chứng tỏ rằng năng lượng của đứa bé kia chắc phải vượt xa rất nhiều so với Bạch Văn Duyệt…

Nhưng hiện giờ đứa bé mới chỉ được nửa tuổi, nên Viên Mục Dã rất khó có thể tưởng tượng được năng lượng trong cơ thể nó sẽ bành trướng đến mức nào trong tương lai?! Với cả, cho dù Viên Mục Dã hiểu rõ lợi và hại trong lúc này thì cậu có thể làm gì được? Giết đứa bé kia sao?

Viên Mục Dã không làm được điều ấy, bởi vì cậu không có cách nào dùng một việc chưa từng xảy ra đi phán định một sinh mệnh được sống hay chết… Và có lẽ năm ấy, những sản phẩm thí nghiệm thế hệ đầu tiên như bọn họ cũng đã bị tiêu hủy theo cách này, thế nên Viên Mục Dã không thể dùng cùng một phương thức đi đối xử với một đứa bé như vậy được.

Viên Mục Dã không muốn nghe yêu tinh dây leo nói thêm gì nữa nên cậu đi vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh, cấp tốc đè dấu vết màu đỏ trên tay phải xuống, thế nhưng đêm đó cậu cũng bị mất ngủ vì những lời nói của yêu tinh dây leo.

Trong vài ngày tiếp theo, Viên Mục Dã và Thạch Lỗi tự dưng lại bị đứng cùng một chiến tuyến với Bạch Văn Duyệt, nhóm bọn họ cũng từ đến để bắt người, trở thành bảo vệ người ta. Thậm chí Thạch Lỗi và A Triết còn phải nghĩ biện pháp đuổi đi hết toán này đến toán khác những kẻ ngàn dặm xa xôi đến đây để chịu chết, nhưng bọn họ có thể làm như thế này được bao lâu nữa đây?

Lão Lâm luôn là người làm việc nhanh nhẹn, chỉ trong vài ngày anh ta đã trả báo cáo xét nghiệm mẫu máu cho họ. Đúng như Bạch Văn Duyệt nói, trong cơ thể của Viên Mục Dã và Thạch Lỗi thực sự có cùng một chuỗi gen đột biến.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.