• 2,956

Chương 1141: Con chip sau tai


Viên Mục Dã vỗ vai Trương Khai:
Không sao là ổn rồi... Lát nữa các cậu hãy đưa đội trưởng Đoàn đi trước, tôi và Thạch Lỗi ở lại giải quyết những ch8uyện kế tiếp.


Đoàn Phong ngồi dưới đất đẩy lão Lâm ở trước mặt ra và nói:
Không được! Nếu đi phải đi cùng nhau!

Đoàn Phong còn muốn nói nữa, nhưng Viên Mục Dã lại nhìn sang Đầu To:
Nhất định phải đưa bọn họ trở về an toàn, biết chưa?

Đầu To gật đầu đáp:
Được, không thành vấn đề.

Thạch Lỗi thấy thái độ Đoàn Phong kiên quyết như thế bèn cười và bảo với Viên Mục Dã:
Cậu vẫn nên trở về với bọn họ đi, có lẽ bên trên đã giết gần hết rồi, một mình tôi quay lại là đủ.

Viên Mục Dã bật cười:
Không ngờ anh cũng có lúc thích thể hiện nhỉ… So sánh với tôi, anh lại càng không có cái loại may mắn đó.
Sau khi nói xong, cậu nhìn về phía Đoàn Phong:
Yên tâm, tôi và Thạch Lỗi đều không phải đồ ngốc, chắc chắn sẽ không trở về chịu chết đâu. Hơn nữa, anh còn không rõ tôi có đòn sát thủ gì à? Để giữ mạng vào thời khắc mấu chốt cũng đủ rồi.

Viên Mục Dã cười3:
Yên tâm, tôi và Thạch Lỗi chỉ quay lại xem thử thôi. Dù gì Bạch Văn Duyệt cũng biết thân phận của chúng tôi, nếu để mặc cô ta bị những kẻ đó bắt9 về, không chừng sau này sẽ còn có chuyện phiền phức nữa.

Đoàn Phong cố gượng tinh thần đứng lên khỏi mặt đất và nói với thái độ cứng rắn:6
Những kẻ đó vốn là một đám công cụ giết người, hẳn là cậu biết rõ vì sao tôi có thể sống sót từ trong tay bọn họ, mà mỗi một người các cậu đều kh5ông ai có cái loại may mắn của tôi… Cho nên không ai được quay lại.


Viên Mục Dã!
Đoàn Phong đột nhiên gọi tên Viên Mục Dã một cách nghiêm chỉnh, khiến mấy người khác sợ tới mức đều cho rằng đội trưởng Đoàn tức giận cơ? Kết quả họ lại nghe Đoàn Phong trầm giọng nói:
Nếu thật sự không giấu được… biết thì biết, cũng chẳng có gì to tát.

Viên Mục Dã cười đáp:
Ừ, tôi biết rồi…

Thạch Lỗi cười lạnh:
Đây là cái lập trình chó má gì vậy? Người nhân tạo không thể giết người nhân tạo, nhưng có thể tùy tiện giết người ư?!

Ai ngờ Bạch Văn Duyệt lại nói bằng vẻ mặt bình tĩnh:
Cho nên các anh cũng có thể giết người nhân tạo… Nếu giờ các anh đã quay lại, vừa đúng lúc có thể ra tay giết bọn họ.

Thạch Lỗi liếc những kẻ đang tê liệt nằm trên nền đất, gã hỏi:
Bọn chúng đều không phải là con người, phải làm sao mới có thể giết chết hoàn toàn được?!

Nghe Thạch Lỗi hỏi như vậy, Bạch Văn Duyệt chỉ vào một gã sát thủ người nhân tạo và nói:
Sau tai phải của bọn họ có một mảng da gỡ xuống được, bên trong cắm một con chip, chỉ cần tháo chip ra, trên lý thuyết chẳng khác nào giết chết người nhân tạo.

Viên Mục Dã không hiểu:
Thế bọn họ có thể giết cô không?

Bạch Văn Duyệt lắc đầu:
Cũng không thể, làm như vậy là để đề phòng chiến tranh xảy ra giữa những người nhân tạo.

Đúng như Thạch Lỗi đoán, mặc dù đám áo đen người đông thế mạnh, nhưng lại không phải là đối thủ của Bạch Văn Duyệt có viên tinh thể đen trong tay. Lúc hai người Viên Mục Dã quay lại, Bạch Văn Duyệt đang đứng tại chỗ với gương mặt vô cảm, cô ta cũng không làm gì với đám tới bắt mình.
Thật ra trước kia Viên Mục Dã đã rất thắc mắc rồi, nếu Bạch Văn Duyệt có thể dùng viên tinh thể đen khiến những kẻ đó mất đi năng lực phản kháng trong nháy mắt, vậy thì tại sao cô ta không giải quyết chúng hoàn toàn?
Nhìn theo xe của nhóm Đoàn Phong lái đi xa, Viên Mục Dã quay lại hỏi Thạch Lỗi:
Anh cảm thấy phần thắng của nhóm người nào trên lầu cao hơn?

Thạch Lỗi cười khẽ:
Tôi cược bên ít người.

Thấy Viên Mục Dã và Thạch Lỗi quay lại, Bạch Văn Duyệt hơi bất ngờ:
Không phải các anh đã đi rồi ư? Sao còn quay lại nữa?

Viên Mục Dã vừa định giải thích, Bạch Văn Duyệt lại tự hỏi tự trả lời:
À phải, các anh sợ tôi bị bắt sẽ khai bí mật của các anh ra…

Trong lúc nhất thời cả Viên Mục Dã và Thạch Lỗi đều không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Bạch Văn Duyệt, bởi vì so với Bạch Văn Duyệt, quả thật hai người họ chỉ là học sinh tiểu học, nếu cả Bạch Văn Duyệt cũng không giết được những người này, hai người họ sao có thể làm được?
Thấy hai người Viên Mục Dã không hiểu lời mình, Bạch Văn Duyệt bèn giải thích:
Ngay từ đầu tôi đã được lập trình là không thể tàn sát người nhân tạo, cho nên tôi không giết được bọn họ…

Thạch Lỗi không muốn tiếp tục đề tài này trước mặt đám kia, thế nên gã ngắt lời Bạch Văn Duyệt:
Kế tiếp làm gì đây? Chẳng lẽ cô định thả bọn chúng đi ư?

Ai ngờ Bạch Văn Duyệt lại nói:
Tôi không giết được bọn họ… nhưng các anh có thể.

Thạch Lỗi muốn tiến lên xem xét, nhưng lại bị Viên Mục Dã giữ chặt:
Đừng vội qua đó, Từ Ánh Huy chết là vì vậy đấy. Tuy bọn họ mất năng lực chống cự nhưng vẫn có thể phát ra sóng xung kích rất mạnh.


Thạch Lỗi nhìn về phía Bạch Văn Duyệt:
Tại sao lại như vậy?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.