Chương 1259: THUỐC ĐỘC MẠN TÍNH
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1256 chữ
- 2022-02-10 03:24:08
Khi Viên Mục Dã gặp lại Trác Thiếu Quân, hắn đang vô cảm đứng trước cửa sổ nhìn cảnh đẹp bên ngoài... Nghe thấy tiếng mở cửa hắn mới quay đ8ầu nhìn lại, sau đó mặt không đổi nói với người đưa Viên Mục Dã vào:
Tôi và anh Viên có chuyện cần nói, anh ra ngoài trước đi!
N3gười kia nghe xong lập tức quay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại giúp bọn họ...
Viên Mục Dã thấy sắc mặt Trá9c Thiếu Quân đã khá hơn nhiều, nên cười hỏi thăm:
Mấy ngày không gặp tinh thần của cậu đã tốt hơn nhiều nhỉ!
Viên Mục Dã không ngờ đối phương lại manh động đến vậy, cậu kể lại cho Trác Thiếu Quân nghe những chuyện mà Thạch Lỗi đã tra ra được, đồng thời hỏi hắn trong hai người đó hắn cảm thấy ai là người có khả năng ra tay với mình nhất?
Trác Thiếu Quân suy nghĩ một chút rồi đáp:
Trong ký ức của Trác Thiếu Quân, tình cảm của cậu ta và Triệu Chính Phi rất tốt, mặc dù hai người không cùng cha, nhưng dù sao cũng cùng một mẹ sinh ra, cho nên tính ra vẫn có huyết thống gần hơn so với Trác Thiếu Dương.
Viên Mục Dã gật đầu:
Nói thì nói vậy, nhưng con người một khi đối mặt với cám dỗ to lớn rất dễ dao động, chưa chắc đã nghĩ đến tình cảm anh em... Nếu như không có Trác Thiếu Quân, hắn sẽ có cơ hội thừa kế một nửa gia sản của nhà họ Trác.
Viên Mục Dã cũng thấy hơi bồn chồn:
Tại sao Trác Khải Phong lại làm như thế với con ruột của mình?
Trác Thiếu Quân lắc đầu:
Chuyện này không liên quan gì đến Trác Khải Phong, mỗi người trong căn biệt thự này đều không hề đơn giản, dường như ai cũng có mục đích riêng của mình...
Viên Mục Dã nghĩ một chút rồi nói:
Ngoại trừ máy nghe trộm kia, cậu còn phát hiện vấn đề gì nữa?
Không ngờ Trác Thiế6u Quân lại đặt tay lên môi ra hiệu im lặng, sau đó chỉ chỉ vào một pho tượng bằng thạch cao... Viên Mục Dã đi qua đó nhìn, phát hiện bên d5ưới có một chiếc máy nghe trộm nhỏ.
Cảm ơn anh đã đến đây thăm tôi...
Giọng điệu Trác Thiếu Quân khá khách sáo.
Viên Mục Dã cười:
Mấy ngày gần đây cậu cảm thấy thế nào?
Nhưng Trác Thiếu Quân lại lắc đầu:
Chưa hẳn, Trác Khải Phong là người rất coi trọng huyết thống, điều này có thể thấy rõ từ việc Triệu Chính Phi không chuyển thành họ Trác, mặc dù ông ta nói với người ngoài là tôn trọng ý kiến của Chính Phi, nhưng người nhà họ Trác đều biết, ông ta căn bản không hề muốn để Triệu Chính Phi mang họ Trác... Cho nên, nếu như Trác Thiếu Quân thật sự không còn, người có khả năng kế thừa sản nghiệp của nhà họ Trác nhất chính là Trác Thiếu Dương.
Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Cho nên cậu nghi ngờ là Trác Thiếu Dương hạ độc cậu?
Trước hết chưa cần quan tâm đến chuyện người đứng sau rèm thao túng những người này là ai, hiện giờ tôi phải bắt được kẻ ra tay với đồ ăn thức uống của Trác Thiếu Quân đã, trong nhà này người có thể tiếp cận đồ ăn của Trác Thiếu Quân không nhiều, cho nên người này phải là người mà cha con họ Trác vô cùng tin tưởng.... anh hiểu không?
Trác Thiếu Quân nói với giọng bất lực.
Không ngờ khi hai người vừa bước đến cửa phòng thì bị một ông lão ngăn lại:
Cậu chủ, trước khi đi ông chủ đã dặn dò rất kỹ, không được cho cậu ra ngoài hóng gió, bây giờ cơ thể cậu rất yếu, nếu bị cảm lạnh thì sẽ không tốt đâu.
Trác Thiếu Quân vừa cười vừa nói:
Bác Lưu, bác nói xem đã bao lâu rồi tôi không ra ngoài phơi nắng? Không phải tuần trước bác sĩ cũng nói thỉnh thoảng tôi nên ra ngoài đi dạo, ngắm mặt trời một chút ư? Hơn nữa bác xem, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, không có chút gió nào, sao có thể bị cảm lạnh chứ?
Bác Lưu biết mình không ngăn cản được Trác Thiếu Quân, đành bất đắc dĩ thỏa hiệp:
Nhiều nhất là mười phút... nếu không ông chủ biết sẽ trách mắng tôi không chăm sóc cậu cẩn thận.
Trác Thiếu Quân đi đến bên cạnh bức tượng, sau đó yếu ớt nói:
Tình trạng của tôi thế nào anh cũng biết rồi đấy, đã nằm ba năm trên giường rồi, sao có thể phục hồi nhanh thế được? Đừng thấy bây giờ tôi có thể đứng lên, nhưng bên trong đã sớm sụp đổ rồi.
Cậu đừng suy nghĩ bi quan như vậy, có một số chuyện không thể gấp được, thời điểm khó khăn nhất cậu cũng đã vượt qua, sau này mọi nỗi khổ sẽ đều đáng giá.
Viên Mục Dã nói đến đây rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu tiếp tục nói:
Cả ngày cậu cứ ở trong phòng cũng không tốt đâu, hay là cùng tôi ra ngoài đi dạo một chút?
Trác Thiếu Quân cười nhạt:
Cũng được, tôi cũng nên ra ngoài phơi nắng.
Trác Thiếu Quân cười lạnh:
Nếu tôi là Trác Thiếu Quân thật thì chỉ e đã sớm về với ông bà rồi?
Viên Mục Dã nhíu mày:
Có ý gì? Chẳng lẽ có người muốn giết Trác Thiếu Quân một cách lộ liễu sao?
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Từ khi tin Trác Thiếu Quân có thể đứng dậy được truyền ra ngoài, thì bắt đầu có người hạ độc tôi... Đối phương dùng một loại độc mãn tính, nếu vẫn là Trác Thiếu Quân trước đây, chắc chẳng sống nổi được một tuần.
Tôi biết rồi, bác yên tâm đi!
Trác Thiếu Quân đáp ứng.
Hai người đi tới vườn hoa, sau lưng vẫn luôn có hai bảo vệ giữ khoảng cách đi theo không xa không gần, nhìn qua thì như là bảo vệ Trác Thiếu Quân, nhưng trong mắt Viên Mục Dã, họ đang giám sát Trác Thiếu Quân đúng hơn, cậu bèn thì thầm hỏi:
Sao hôm nay cậu không đến quán cà phê?
Lúc này Trác Thiếu Quân đột nhiên quay người đưa lưng về phía hai người bảo vệ, hắn nói:
Nhìn thấy chưa? Bọn họ nhìn qua thì như đang bảo vệ tôi, nhưng thật ra là giám sát tôi từng bước một, làm sao tôi có thể dẫn theo họ đi gặp anh chứ.
Viên Mục Dã hiểu lời này của hắn có ý gì, bởi vì cho dù người kia là ai, thì đều là người mà trước đây Trác Thiếu Quân rất tin tưởng, cho nên đối phương mới có cơ hội hạ độc trong đồ ăn của cậu ta...
Viên Mục Dã nói:
Nếu như vậy, cậu đưa ra danh sách những người tình nghi, tôi sẽ giúp cậu điều tra chi tiết về họ.
Trác Thiếu Quân lại khoát tay:
Không cần phí sức như thế, bởi vì tính toán lượng độc tố thì Trác Thiếu Quân thật cách cái chết cũng không xa nữa, mấy hôm nay tôi sẽ nghĩ cách câu kẻ đó ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.