• 2,956

Chương 1260: TRIỆU CHÍNH PHI


Viên Mục Dã vừa cười vừa nói:
Sao thế? Một mình ở trong đầm rồng hang hổ nên sợ hả?



Cũng không đến mức sợ, nhưng có điều trong kế h8oạch hiện giờ của tôi, tôi không thể lấy một chọi mười được! Cho nên bên cạnh cần có một người nhà chân chính.
Trác Thiếu Quân mỉa mai.
3
Bác Lưu kia nghe thấy tin Viên Mục Dã muốn ở lại Trác gia qua đêm, sắc mặt khó coi như ăn phải con ruồi chết vậy, có điều vì còn Trác Thi9ếu Quân ở đây nên ông ta cũng khách sáo không nói gì quá đáng, dù gì ông ta cũng chỉ là một quản gia ở nhà họ Trác mà thôi.
Lúc này Viên Mục Dã nhìn về phía Triệu Chính Phi đang đi lên tầng, phát hiện bước chân của anh ta rõ ràng hơi khựng lại, hiển nhiên đã nghe thấy câu nói của Trác Khải Phong, nhưng trong những người ở đây, ngoại trừ Viên Mục Dã thì không ai chú ý đến chi tiết này...
Đối với bà Trác, mu bàn tay hay lòng bàn tay đều là thịt, cho dù người con trai nào tiếp quản công ty cũng như nhau, cho nên sau khi nghe chồng nói vậy, bà cũng dặn dò Trác Thiếu Quân:
Năm nay con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên gánh vác việc kinh doanh của gia đình rồi.

Trác Thiếu Quân cố ý ra vẻ nũng nịu:
Sức khỏe của con vừa mới khỏe hơn một chút là cha mẹ đã tạo áp lực lớn như vậy với con rồi? Anh quản lý chuyện công ty rất tốt mà? Con đến lại thêm phiền...

Không ngờ Trác Khải Phong đột nhiên đập đũa xuống bàn, giọng không vui:
Nói linh tinh! Trải qua kiếp nạn này con còn chưa trưởng thành ư? Trước đây cha quá dung túng cho con rồi, anh con là anh con, con là con!

Không ngờ bọn họ đang ăn cơm thì thấy Triệu Chính Phi vội vội vàng vàng quay về, khi anh ta nhìn thấy Viên Mục Dã, một người xa lạ ngồi trong nhà thì hơi sửng sốt, sau đó rất lễ phép nói:
Hôm nay trong nhà có khách ạ?

Trác Thiếu Quân đứng dậy giới thiệu hai người với nhau, Triệu Chính Phi nắm tay Viên Mục Dã:
Trong nhà rất lâu rồi không có khách đến chơi, nếu biết trước hôm nay có anh Viên đến làm khách, tôi đã về nhà sớm hơn.

Đối với một gia đình dòng dõi như nhà họ Trác, bác Lưu chỉ là một quản gia mà nói như vậy thì có hơi vượt quá chức phận của mình, bạn của chủ nhà có là người như thế nào cũng không đến lượt một người làm thuê lên tiếng nhận xét đúng không? Hơn nữa, hỏi như vậy là một hành vi vô cùng không được lễ phép, cho nên bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Cuối cùng Trác Thiếu Quân đành lên tiếng giải hòa:
Chúng tôi là bạn học cùng tham gia câu lạc bộ thời đại học, có rất nhiều điểm chung, có điều sau này anh Viên bận quản lý việc kinh doanh của gia đình, mà tôi, thì bác Lưu cũng biết rồi, trước đây vì quá ham chơi nên lúc ấy cũng không liên lạc nhiều với nhau... sau này lại bị bệnh ba năm, lúc đó tất cả mọi người đều quên tôi, chỉ có anh Viên Mục Dã thường xuyên hỏi thăm tôi qua mạng, nói chuyện với tôi, khuyên bảo tôi. Hơn nữa, tôi cũng vô cùng cảm ơn anh ấy vì đã nói chuyện qua mạng chứ không trực tiếp đến đây thăm tôi, giữ lại cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng.

Viên Mục Dã lắc đầu:
Hiện giờ chưa nhận xét được... quan sát thêm rồi tính, có điều cậu có nghĩ rằng có người gắn máy nghe trộm trong phòng cậu, lại còn hạ độc vào đồ ăn của cậu, thì phải là người rất quen thuộc với ngôi nhà này, thế nên mỗi người trong nhà này đều rất khả nghi.

Đến giờ ăn tối, vợ chồng Trác Khải Phong cũng quay về, bọn họ vừa nghe nói Trác Thiếu Quân có bạn đến thăm thì tỏ ra vô cùng vui vẻ, còn giữ Viên Mục Dã ở lại để nói chuyện nhiều hơn với Trác Thiếu Quân...
Bà Trác thấy chồng mình tức giận, vội giải hòa:
Những chuyện này để sau rồi nói, hôm nay có Tiểu Viên đến chơi, hiếm khi con trai vui vẻ như vậy...

Lúc này Trác Khải Phong mới để ý đến có người ngoài đang ngồi trên bàn ăn, ông ta nhanh chóng hòa hoãn nói với Viên Mục Dã:
Cháu Viên à, khiến cháu chê cười rồi, nhưng thằng nhóc Thiếu Quân này quá mải chơi, cháu khuyên nó vài lời giúp chú nhé.

Bác Lưu này làm việc ở nhà họ Trác đã lâu, khó khánh khỏi có chút hợm hĩnh, đồng thời cũng lo lắng có người muốn lợi dụng nhà họ Trác, vừa thấy Trác Thiếu Quân hơi khỏe lên là lao đến làm thân. Nhưng bây giờ nghe Trác Thiệu Quân nói như vậy thì thở dài, nói:
Cậu Viên đừng để ý, tôi già rồi hay nói nhiều, các cậu từ từ nói chuyện, tôi đi chuẩn bị phòng cho cậu...

Nhìn bóng lưng bác Lưu, Trác Thiếu Quân thì thầm hỏi:
Anh cảm thấy ông ta thế nào?

Bà Trác nhìn con trai cả, nói:
Công ty thời gian này quá bận, mẹ và cha con lại vội vàng muốn phát triển thị trường Nam Mỹ, thật sự là vất vả cho con rồi, nhanh đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm.

Nghe mẹ khích lệ, Triệu Chính Phi mỉm cười đi lên tầng. Mà lúc này Trác Khải Phong nãy giờ chưa nói câu gì lại đột nhiên nói với Trác Thiếu Quân:
Thiếu Quân, con phải nhanh chóng điều trị cho khỏi bệnh đi, gánh nặng công ty không thể cứ đặt mãi trên người một mình anh con được.

Viên Mục Dã cười:
Chú dì khách sáo quá, thật ra cháu cũng chỉ đến nước M công tác cho nên muốn nhân cơ hội này tới thăm Thiếu Quân một chút, cũng không suy nghĩ đến việc đến đây có quấy rầy mọi người hay không.

Bà Trác cười vui vẻ:
Sao cháu lại nói như vậy, cháu xem hôm nay Thiếu Quân vui vẻ thế nào, đã rất lâu rồi nó không vui vẻ như vậy, nghe lời dì, lần này nhất định phải ở lại vài ngày nhé.

Viên Mục Dã hiểu Trác Thiếu Quân đang ngầm giới thiệu từng người và tình hình nơi này với mình, cậu cũng gật đầu cười nói với bác Lưu:
Làm phiền bác rồi...

Bác Lưu nghe Trác Thiếu Quân nói vậy thì cũng đành gượng cười:
Tôi thấy cậu Viên có vẻ rất thân với cậu chủ, chỉ là sao trước giờ chưa từng thấy cậu chủ nhắc đến cậu nhỉ?

Nhưng Viê6n Mục Dã cũng không mù, một người quản gia dám bày ra vẻ mặt khó chịu với bạn của cậu chủ, thì hoặc là ông ta rất quan tâm đến cậu chủ này, đ5ến mức thường xuyên quên mất thân phận của mình; hoặc sự xuất hiện của Viên Mục Dã khiến ông ta phải e ngại, cho nên mới không kìm được mà thể hiện ra mặt.
Trác Thiếu Quân cười nói với Viên Mục Dã:
Bác Lưu này làm việc ở nhà họ Trác đã hơn hai mươi năm, gần như là nhìn tôi lớn lên, trong nhà ngoại trừ cha mẹ tôi, thì bác Lưu là người hiểu tôi nhất.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.