Chương 1261: MỘT PHÁT SÚNG ĐOẠT MẠNG
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1228 chữ
- 2022-02-10 03:24:05
Đêm hôm đó, Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân nói chuyện tới nửa đêm, đến tận khi bác Lưu đến giục bọn họ mau đi ngủ sớm, bọn8 họ mới không thể không quay về phòng mình nghỉ ngơi. Nhưng Viên Mục Dã vừa nằm xuống giường chưa được bao lâu thì bỗng b3ị một tiếng
đoàng
ngoài cửa đánh thức...
Viên Mục Dã bật dậy, lập tức mặc quần áo đi ra ngoài xem xét, vì nếu n9hư cậu không nghe nhầm, âm thanh vừa nãy là tiếng súng nổ. Mặc dù hiện nay nước M không quản lý nghiêm ngặt việc cất giữ 6súng, nhưng việc đột nhiên nổ súng vào nửa đêm canh ba thế này cũng không bình thường.
Kết quả, khi cậu vừa ra kh5ỏi phòng thì thấy có hai bảo vệ lao đến, chắc hẳn cũng là nghe thấy tiếng súng mới lên kiểm tra, bọn họ vừa nhìn thấy Viên Mục Dã lập tức nghiêm giọng hỏi:
Anh Viên, anh có nhìn thấy kẻ tình nghi nào không?
Sau khi bà Trác nghe được tin tức này thì ngất ngay tại chỗ, Trác Thiếu Quân cũng không thể nào tin được:
Sao anh của tôi lại muốn tự sát chứ?
Người đàn ông cao to kia nói:
Cụ thể có phải tự sát hay không còn phải chờ cảnh sát đến mới biết được, ngài Trác, tôi đề nghị bây giờ ngài nên báo cảnh sát.
Trác Khải Phong suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định cầm điện thoại di động lên gọi cho cảnh sát...
Trác Thiếu Quân lắc đầu:
Con không sao, mẹ và cha thế nào?
Không đợi bà Trác trả lời, Trác Khải Phong đã âm trầm nói:
Thiếu Quân, bây giờ con biết vì sao cha không cho con ra ngoài rồi chứ? Bây giờ nhà chúng ta chỉ là bị tiếng súng làm cho tỉnh giấc thôi! May mà cha đã mời công ty bảo vệ đến, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Viên Mục Dã nghe ra trong câu nói của Trác Khải Phong có ý như ông ta đã sớm đoán được Trác Thiếu Quân sẽ gặp nguy hiểm, có điều không biết đối tượng nghi ngờ trong lòng ông ta là ai? Nhưng trong khi tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người Trác Thiếu Quân thì Viên Mục Dã lại phát hiện ra gia đình này còn thiếu một người ở đây...
Sao anh của cậu còn chưa xuống đây thế?
Viên Mục Dã hỏi Trác Thiếu Quân.
Lúc này bà Trác mới phát hiện ra con trai cả của mình còn chưa xuất hiện, cũng ngơ ngác nói:
Hay là Tiểu Phi không nghe thấy tiếng súng nổ?
Trác Thiếu Quân lắc đầu:
Không thể nào... tiếng động khi nãy lớn như thế, trừ khi là kẻ điếc mới không nghe thấy. Mọi người cứ ở nguyên trong phòng khách, để con lên phòng anh cả xem thế nào.
Viên Mục Dã lắc đầu:
Tôi cũng nghe thấy tiếng súng nổ mới ra khỏi phòng...
'
Một trong hai người nói với Viên Mục Dã:
Anh Viên, nơi này có lẽ không còn an toàn, đồng nghiệp của tôi hiện giờ đều tập trung phần lớn tại phòng khách dưới tầng một, anh cũng nên đến đó chờ trước.
Lúc này Trác Thiếu Quân cũng bước ra khỏi phòng, nhíu mày hỏi:
Vừa nãy có chuyện gì vậy?
Lòng Viên Mục Dã trùng xuống, biết chắc là có người đã xảy ra chuyện, cậu vội vàng hỏi:
Ai bị trúng đạn thế?
Là cậu Phi, theo phán đoán sơ bộ thì có lẽ là... tự sát.
Đối phương nói với giọng lấy làm tiếc.
Sau khi nghe được tin tức này, trong lòng Viên Mục Dã vô cùng kinh ngạc, bọn họ còn đang nghi ngờ người muốn hại Trác Thiếu Quân là Triệu Chính Phi, sao anh ta lại chết rồi? Hơn nữa còn là tự sát?
Một người bảo vệ nhìn thấy Trác Thiếu Quân thì lập tức đi đến chỗ hắn:
Cậu Thiếu Quân, xin tạm thời cùng chúng tôi xuống phòng khách dưới tầng một, hiện giờ đó là nơi an toàn nhất...
Viên Mục Dã vốn dĩ muốn đi tìm xem nơi phát ra tiếng súng ở đâu, nhưng cũng đành cùng Trác Thiếu Quân đi theo hai người bảo vệ xuống tầng một tập trung cùng với mọi người. Những người khác trong nhà họ Trác cũng đều bị tiếng súng kia dọa sợ, vẻ mặt ai cũng lo lắng sợ hãi ngồi trong phòng khách.
Bà Trác thấy Trác Thiếu Quân và Viên Mục Dã cùng đi xuống thì lo lắng hỏi han:
Tiểu Quân, con không bị thương chứ?
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Được, vậy anh cẩn thận một chút.
Thật ra nếu như không có hai tên bảo vệ khi nãy chặn lại, thì Viên Mục Dã đã tìm đến nơi phát ra tiếng súng kia rồi, bởi vì dường như tiếng súng đó phát ra từ căn phòng ngay bên trên đầu cậu...
Không ngờ khi Viên Mục Dã vừa đi đến tầng hai, cậu thấy vẻ mặt mấy tên bảo vệ chịu trách nhiệm đi kiểm tra trông rất nghiêm trọng đi xuống. Một người đàn ông dáng người cao lớn sau khi nhìn thấy Viên Mục Dã thì trầm giọng nói:
Anh Viên, anh không cần đi lên đâu, chúng tôi đã tìm được nơi phát ra tiếng súng rồi... Bây giờ cần xuống dưới hỏi ngài Trác xem có cần báo cảnh sát hay không.
Không ngờ Trác Khải Phong lại kéo Trác Thiếu Quân lại:
Đứng lại! Ở nguyên đây đợi cho cha, trên đó đã có những bảo vệ khác, con đi để làm gì?
Nét mặt bà Trác biến đổi, mặc dù không bùng nổ tại chỗ, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra sự khó chịu của bà. Tuy nói Trác Thiếu Quân cũng là con mình, nhưng việc chồng mình bên nặng bên nhẹ khó tránh khỏi khiến bà cảm thấy chạnh lòng...
Viên Mục Dã bèn nói với Trác Thiếu Quân:
Cậu ở lại đây cùng với chú dì đi, để tôi lên xem cho.
Trước khi cảnh sát đến hiện trường, Viên Mục Dã muốn nhìn thi thể Triệu Chính Phi xem thế nào. Cậu liếc mắt ra hiệu cho Trác Thiếu Quân, đối phương lập tức hiểu ý, tỏ vẻ đau lòng nói với Viên Mục Dã:
Viên, anh có thể cùng tôi đi lên nhìn xem anh ấy thế nào được không?
Viên Mục Dã gật đầu:
Đương nhiên là được, có điều cơ thể cậu mới hồi phục... tôi hy vọng cậu có thể bình tĩnh, đừng quá xúc động.
Trác Thiếu Quân quay đầu nhìn mẹ mình vẫn còn đang hôn mê trên ghế sô pha:
Dù thế nào tôi cũng phải thay mẹ tôi lên xem một chút mới được...
Khi Viên Mục Dã và Trác Thiếu Quân đi vào phòng của Triệu Chính Phi, họ nhìn thấy thi thể anh ta đang dựa nghiêng vào đầu giường, trong tay cầm một khẩu súng lục màu đen.... Viên Mục Dã tiến lại gần thi thể quan sát, phát hiện viên đạn được bắn hướng từ dưới quai hàm lên đỉnh sọ, một phát súng dứt khoát lấy mạng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.