Chương 1281: CON MÈO HOANG NHỎ
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1300 chữ
- 2022-02-10 03:24:32
Viên Mục Dã lập tức hào hứng:
Bước ngoặt? Bước ngoặt gì thế?
Trác Thiếu Quân cười bí hiểm:
Chẳng phải tôi đã nói là trong p8hòng Trác Khải Phong có một cái két sắt, trong két sắt có cuốn nhật ký của Trác Thiếu Quân viết ư?
Biến cố này khiến Trác Thiếu Quân sợ hãi, cậu ta sững sờ nhìn con mèo hoang nhỏ bị ném chết, mãi một lúc lâu sau cũng không nói lên lời... Trác Khải Phong thấy đã đạt tới hiệu quả mình muốn thì từ từ lôi con mèo trắng trong giỏ tre ra và bảo:
Cha hỏi con một lần nữa, con có nuôi con mèo này không?
Mặc dù lúc đó Trác Thiếu Quân mới 9 tuổi, hơn nữa cậu ta còn bị sốc vì mất đi con thú nuôi yêu thích, nhưng Trác Thiếu Quân lập tức nhận ra rằng nếu mình nói không nuôi, vậy số phận con mèo trắng sẽ giống hệt con mèo hoang nhỏ kia...
Ai vậy?
Viên Mục Dã hỏi.
Lúc này, Trác Thiếu Quân chỉ vào chính mình:
Chính Trác Thiếu Quân...
Nhớ vào năm Trác Thiếu Quân 9 tuổi, trên đường đi học về cậu ta đã nhặt một con mèo hoang chưa đầy tháng, khi đó Trác Thiếu Quân cảm thấy con mèo con rất đáng thương nên muốn nuôi nó trong nhà, nhưng Trác Khải Phong lại chê nó chỉ là một con mèo hoang tầm thường, nếu nuôi trong nhà mà bị bạn bè nhìn thấy thì sẽ rất mất mặt...
Nhưng Trác Thiếu Quân lại cảm thấy con mèo nhỏ quá đáng thương, nếu ném nó ra ngoài thì chắc chắn con mèo sẽ chết đói, vì vậy lần đầu tiên trong đời cậu ta quyết định không nghe lời cha... Nhưng Trác Thiếu Quân không ngờ được là, quyết định của cậu ta không những không cứu được con mèo con mà còn trực tiếp giết chết nó.
Thật ra Trác Khải Phong có nhiều cách để đuổi con mèo con đi, nhưng ông ta lại chọn cách cực đoan và tàn nhẫn nhất.
Đó là một buổi sáng trời xanh gió mát, Trác Thiếu Quân cầm theo phần sữa mà mình tiết kiệm được trong bữa sáng và đi đến vườn hoa sau nhà cho mèo uống. Không ngờ khi cậu ta vừa đến vườn hoa sau nhà thì nghe thấy tiếng con mèo con đang kêu gào thảm thiết, Trác Thiếu Quân chạy đến và nhìn thấy cha đang một tay túm con mèo, một tay cầm chiếc giỏ tre đứng đợi mình.
Hắn mà không nhắc đến chu3yện này thì Viên Mục Dã cũng suýt quên, vì vậy cậu vội vàng hỏi:
Trong nhật ký viết gì thế?
Trác Thiếu Quân đi tới cửa trướ9c, hắn mở cửa nhìn ra ngoài, sau khi xác nhận không có ai thì mới đóng cửa thật kỹ rồi quay lại và đáp:
Thật ra khi Trác Thiếu Quân 6tỉnh lại lần đầu tiên, Trác Khải Phong đã nhanh chóng chạy đến, ông ta nhìn thấy Trác Thiếu Quân kéo quần áo Triệu Chính Phi và hét: 5
Các người là những kẻ giết người!
Còn Triệu Chính Phi đứng đó với khuôn mặt tái nhợt và để mặc cho cậu ta lôi kéo.
Nghĩ đến đây, Trác Thiếu Quân lấy hết can đảm nói với Trác Khải Phong:
Con không thích con mèo trắng này, con vẫn muốn nuôi con mèo hoang nhỏ cơ...
Sau khi nghe câu này, Trác Khải Phong không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm Trác Thiếu Quân một lát, sau đó đột nhiên ném mạnh con mèo hoang nhỏ vào bức tượng đá bên cạnh! Con mèo hoang đáng thương đầu tiên kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó nó ngã lăn ra đất, miệng và mũi đầy máu.
Viên Mục Dã cảm thấy khó hiểu:
Chúng ta cứ tạm thời cho rằng Triệu Chính Phi tự sát là vì giết quá nhiều người, anh ta không dám đối mặt với em trai và mẹ của mình đi, nhưng còn Trác Thiếu Quân thì sao? Vì bảo vệ đứa con ruột này mà Trác Khải Phong ép đứa con riêng phải làm những việc xấu xa mờ ám, cuộc sống của Trác Thiếu Quân phải rất hạnh phúc mới đúng chứ?
Không ngờ Trác Thiếu Quân lại cười lạnh:
Rất hạnh phúc? Đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi...
Viên Mục Dã giật mình, sau đó vội vàng hỏi:
Ý của cậu là tai nạn của Trác Thiếu Quân không liên quan gì đến đám người Ngô Vũ Phong ư?
Không ngờ Trác Thiếu Quân lại lắc đầu:
Không, có liên quan đấy, việc Trác Thiếu Quân rơi xuống vách núi đúng là do mấy người họ tính kế, nhưng chúng ta đã tính thiếu một người?
Hóa ra Trác Khải Phong là một người có tính thích kiểm soát, mặc dù bề ngoài có vẻ hòa ái nhưng thực ra ở công ty hay ở nhà đều rất cường thế, đó cũng là lý do tại sao Trác Thiếu Quân chưa bao giờ muốn về quản lý công ty nhà mình.
Mặc dù ở trong mắt người ngoài, Trác Khải Phong luôn chiều chuộng đứa con trai này, nhưng chỉ có người nhà họ Trác mới biết ngay từ khi còn nhỏ cậu ta đã rất sợ cha mình, chỉ cần Trác Thiếu Quân không nghe lời là cậu ta sẽ phải chịu những hình phạt rất
khủng khiếp
.
Viên Mục Dã bỗng cảm thấy bối rối:
Ý cậu là Trác Thiếu Quân và đám bạn đã lên kế hoạch cho cái chết của chính mình? Động cơ của cậu ta là gì? Tại sao cậu ta không muốn sống nữa?
Trác Thiếu Quân thở dài:
Những người muốn chết luôn có lý do của họ, giống như Triệu Chính Phi vậy, không ai có thể hiểu được tại sao anh ta lại tự sát? Nhưng anh cũng đã nhìn thấy từ trường tư duy của Triệu Chính Phi rồi đấy, anh ta thật sự muốn chết và chẳng có ai ép anh ta phải làm như vậy...
Các người? Điều đó có nghĩa là lúc ấy Trác Thiếu Quân đã biết anh trai và cha ruột của mình giết mấy người Ngô Vũ Phong?
Viên Mục Dã hỏi.
Trác Thiếu Quân gật đầu:
Không chỉ như vậy, hơn nữa từ đầu đến cuối Trác Khải Phong đều biết mình giết nhầm người!
Nhìn thấy cảnh này, Trác Thiếu Quân đã có linh cảm không hay, cậu ta run rẩy đi đến bên cạnh cha và muốn vươn tay bắt lấy con mèo con đang gào thét, không ngờ Trác Khải Phong lại ném chiếc giỏ tre cho cậu ta rồi bảo:
Đây là con mèo Ba Tư mắt xanh rất quý giá, cầm đi nuôi cho vui!
Lúc này Trác Thiếu Quân mới phát hiện, hóa ra trong chiếc giỏ tre đó là một con mèo lông dài màu trắng, trông nó xinh đẹp hơn con mèo hoang nhỏ rất nhiều. Nhưng ở trong lòng Trác Thiếu Quân, con mèo hoang nhỏ mới là thứ mà cậu ta yêu thích nhất, bởi vì Trác Thiếu Quân biết nếu mình không nuôi con mèo trắng kia, thì vẫn sẽ có rất nhiều người muốn nuôi. Nhưng con mèo hoang nhỏ lại khác, nếu Trác Thiếu Quân không nuôi, có lẽ nó sẽ không sống được qua mùa đông năm nay...
Trác Thiếu Quân run rẩy nói:
Nuôi... con nuôi nó...
Lúc này Trác Khải Phong mới hài lòng gật đầu:
Tiểu Quân, con hãy nhớ kỹ, đừng bao giờ làm ra những việc không phù hợp với thân phận nhà họ Trác chúng ta... Đừng bao giờ! Biết không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.