• 4,015

Chương 633: Người quen biết cũ


Viên Mục Dã đứng bên cạnh rừng cây nhìn thấy thế mà choáng váng, vừa rồi Đoàn Phong đã tăng tốc để đâm vào tên kia, nếu là người bình thường khôn8g chết cũng bị tàn phế. Cậu vội chạy đến gần để xem tình huống tên kia.

Lúc này Đoàn Phong cũng bước từ trên xe xuống, anh ta ngăn Viên 3Mục Dã lại rồi bảo:
Đừng qua đó vội, nhìn kỹ đã…


Tên kia đang nằm sấp mặt xuống đất không hề nhúc nhích, một cánh tay gập ra sau lưng,9 nhìn là biết đã bị gãy, Trương Khai thấy vậy líu lưỡi:
Xong rồi xong rồi, tôi thấy lần này chẳng cần xe cấp cứu đâu…

Đoàn Phong nhìn 6Viên Mục Dã rồi bảo:
Gọi điện thoại cho Từ Lệ để anh ta đến nhặt xác đi!

Viên Mục Dã cũng hơi nhức đầu, nói:
Hay là đưa đến bệnh viện5 xem thế nào… Để cảnh sát trực tiếp đến nhặt xác có vẻ không ổn lắm đâu?

Trong lúc ba người đang thương lượng xem xử lý thi thể thế nào, cái tên nằm trên mặt đất bỗng nhúc nhích khiến ba người bị dọa cùng lùi lại phía sau, Trương Khai còn hoảng sợ hô:
Mẹ ơi, xác chết vùng dậy!

Viên Mục Dã suy nghĩ rồi bảo:
Là tiếng sáo gọi chó…


Sáo gọi chó… là loại nhạc cụ nào thế?
Trương Khai thắc mắc.
Đoàn Phong giơ tay đập Trương Khai một cái:
Thiếu kiến thức, sáo gọi chó là đồ chuyên dùng cho chó.

Đoàn Phong rút cây côn phòng thân từ bên hông ra:
Xem ra vẫn chưa chết!

Sau đó họ bỗng nghe thấy thân thể tên kia phát ra âm thanh
ken két
, dường như khớp xương bị trật đang trở về vị trí cũ. Không chỉ như thế… Viên Mục Dã còn phát hiện quần áo trên người tên này dường như đang nhỏ đi.
Trương Khai hoảng sợ hỏi:
Chẳng lẽ gã là người Xayda đến từ hành tinh Vegeta chăng?

Đoàn Phong lạnh lùng hừ một tiếng:
Quay lại thì sao, cùng lắm lại đánh một trận!


Lần trước hình như anh thua mà…
Trương Khai nói lí nhí.
Đoàn Phong bị nói trúng nỗi đau, lập tức lúng túng:
Lần trước là tôi chủ quan thôi! Nhưng âm thanh vừa rồi là gì?

Đoàn Phong và Trương Khai nghe mà chẳng hiểu gì, bọn họ không biết
hắn
mà Viên Mục Dã nói là chỉ ai?
Đoàn Phong nhíu mày hỏi:
Hắn là ai?

Viên Mục Dã khẩn trương kéo hai người tiếp tục lùi về phía sau rồi trả lời:
Là sinh vật hoàn mỹ mà Lâm Diễm đã tạo ra…

Đoàn Phong lạnh lùng nhìn về phía tên kia, anh ta hỏi:
Sao hắn lại biến đổi trông dễ nhìn thế?

Viên Mục Dã tức giận nói:
Điều này có quan trọng không? Cả ba chúng ta đều đã được nếm thử thực lực của tên đó, chẳng ai là đối thủ của hắn cả… Bảo sao trước đó hắn cứ đuổi theo tôi mãi?

Lần hành động ấy đúng là không thành công, Đoàn Phong cũng vì thế mà bị thương, cuối cùng chỉ đành lấp tạm chiếc hố cho xong việc. Nhưng không ngờ con quái vật bị Viên Mục Dã khóa ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất lại chạy lên đây, bảo sao tên tội phạm này toàn di chuyển bằng cống thoát nước, vì hắn đã quá quen thuộc ở dưới đó rồi.
Con ngươi của tên kia đã hoàn toàn biến thành màu vàng, chắc toàn thân cũng sắp mọc vảy xanh… Không ngờ đúng lúc này, mọi người lại đột nhiên nghe thấy loáng thoáng có tiếng huýt sáo trầm thấp cách đó không xa.
Tên kia nghe xong lại biến sắc, sau đó hắn lạnh lùng nhìn ba người một cái, rồi xoay người biến mất trong đêm tối… Cả ba người đứng trong gió lạnh cùng quay ra nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng đầy khó hiểu.
Một lát sau, Trương Khai lên tiếng trước:
Tôi cảm thấy hắn sẽ không quay lại đâu.

Đoàn Phong trừng mắt nhìn Trương Khai:
Cậu có muốn gọi rồng thần ra làm một trận ‘battle’ với gã không?

Lúc này Viên Mục Dã không có tâm tình đùa giỡn, bởi vì khi cơ thể tên kia từ từ biến hóa, cậu bỗng ngửi thấy một mùi tanh quen thuộc và điều này khiến cậu nghĩ ra mình đã gặp đối phương ở chỗ nào.

Là hắn…
Viên Mục Dã trầm giọng nói.
Viên Mục Dã gật đầu:
Trước đây tôi cũng mua cho Kim Bảo một cái, nghe nói sáo gọi chó có thể phát ra âm thanh tần số thấp từ 5,4 KHz-12,8 KHz, tai chó rất thính nên nghe rất rõ loại âm thanh này, không cần hô to là có thể gọi chó về. Nhưng có vẻ Kim Bảo không thích loại âm thanh này, vì thế tôi dùng vài lần là bỏ không dùng nữa.


Trương Khai nhún vai:
Tôi cũng không quá thích loại âm thanh ong ong này, khiến người nghe ong cả tai…


Trên đường về, Viên Mục Dã còn đang bồn chồn suy nghĩ xem ai đã dùng sáo gọi chó với tên kia? Chẳng lẽ lúc đó trong hố vẫn còn những người khác?

Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã cứ im lặng không nói gì, bèn an ủi:
Cậu không cần quá lo đâu, lát nữa tôi sẽ gọi cho lão Lâm để anh ta nhanh chóng quay về. Đây là cục diện rối rắm do người nhà của anh ta để lại thì phải do anh ta tự đến mà giải quyết.


Viên Mục Dã lắc đầu:
Tôi không lo lắng điều này mà đang suy nghĩ rốt cuộc là ai đã gọi tên đó đi…


Đoàn Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
Chẳng lẽ Lâm Diễm vẫn chưa chết?



Nếu Lâm Diễm chưa chết, vậy thi thể ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất là của ai?
Viên Mục Dã hỏi ngược lại:
Tôi có thể cảm giác được sinh vật hoàn mỹ kia có tình cảm rất sâu đậm với thi thể ấy… Chắc đó là người đã nuôi hắn từ lúc bé.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.