• 2,956

Chương 634: Cả nhóm đi chơi


Đại Quân lắc đầu mấy cái:
Gã em họ này của lão Lâm đúng là rất khó lường, từ bé đã không được ai dạy dỗ, năng lực lại lớn như thế, n8ếu không quản lý chỉ sợ sẽ còn gây ra tai họa lớn hơn nữa.


Viên Mục Dã thở dài:
Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là hắn bị ng3ười có ý đồ xấu lợi dụng, hiện giờ hắn chỉ như một tờ giấy trắng, không hề biết phân biệt tốt xấu. Một khi có người lấy được lòng ti9n của hắn, vậy lúc đó đối phương nói cái gì thì hắn sẽ làm cái đó mà không hề nghi ngờ…


Đoàn Phong khẽ hừ một tiếng:
Ai bả6o hắn không biết phân biệt tốt xấu, chẳng phải hắn coi mấy người chúng ta là kẻ địch rồi à?

Đoàn Phong cứ hễ mở miệng mắng người là chẳng hề nương tay, cuối cùng lão Lâm không thể chịu đựng được nữa, đành phải đồng ý cho bọn họ nghỉ vài ngày để ra ngoài chơi, nhưng với điều kiện là anh ta chỉ xuất tiền mà không xuất lực… Lão Lâm chỉ cần bên tai được yên tĩnh vài ngày là coi như được nghỉ ngơi rồi.
Kể từ khi Viên Mục Dã gia nhập số 54, đây là lần đầu tiên cả nhóm bọn họ đi chơi
không vì lấy công việc làm mục đích
đúng nghĩa, vì vậy cả đám đều rất hào hứng… Vì tính đến khả năng sẽ bị gọi về bất ngờ khi có việc, bọn họ không chọn du lịch nước ngoài mà đi tới một khu thắng cảnh cấp A cách thủ đô vài trăm kilomet.
Cả đám lái hai chiếc xe, trên xe có mang theo một vài cái lều vải và đồ ăn để chuẩn bị vừa đi vừa chơi, có nhà nghỉ thì vào nghỉ, không có nhà nghỉ sẽ ở lều vải. Không ngờ bọn họ đang rất cao hứng khởi hành, vậy mà vừa đi đến gần khu thắng cảnh thì trời bắt đầu mưa.
Viên Mục Dã biết Đoàn Phong là 5người rất tốt với người của mình, nhưng lại hoàn toàn đề phòng người ngoài. Mà với người ngoài đã từng để anh ta chịu thiệt thì anh ta càng chỉ muốn diệt trừ luôn cho sướng, vì thế lão Lâm mới dặn đi dặn lại là phải nhẹ tay, phải để lại mạng cho tên người nhà này của anh ta.
Mặc dù theo tình huống trước mắt, trong số 54 không có ai là đối thủ của tên kia, nhưng lính của mình thì mình biết, nếu thật sự chọc đến họ, họ tìm cách chơi chết một tên ngốc thiếu hiểu biết là việc quá dễ dàng.
Lúc đầu Viên Mục Dã muốn Trương Khai đưa mình về nhà, nhưng Đoàn Phong lại cảm thấy cậu không thích hợp về nhà ở, bởi vì chẳng ai biết gã ngốc họ hàng nhà lão Lâm có tìm đến Viên Mục Dã để báo thù hay không, tốt nhất là cậu cứ tạm thời ở lại số 54 vẫn an toàn hơn một chút…
Viên Mục Dã thấy không có vấn đề gì, nhưng hôm nay cậu vốn đang định mang đồ ăn về cho Lệ Thần, mà bây giờ chỗ đồ ăn đó đã bị kẻ ngốc kia đạp nát mất rồi.
Đoàn Phong thấy Viên Mục Dã còn lo lắng cho hai cái vướng víu trong nhà, bèn đưa ra ý tưởng đưa luôn cả hai đến số 54, nhưng Viên Mục Dã suy nghĩ rồi lắc đầu:
Không được, vẫn thôi đi, ngày mai lão Lâm về rồi!

Thật ra mấy người Đoàn Phong rất ăn ý khi cùng nhau che giấu chuyện của Lệ Thần với lão Lâm. Tuy không phải Viên Mục Dã chủ động yêu cầu, nhưng đó là sự ăn ý giữa mấy người bọn họ…
Bọn họ đều biết tính cách của lão Lâm, một khi cho anh ta biết Lệ Thần có trang bị tàng hình, đồng thời không phải là con người, đã đến nước S, hơn nữa còn đang ở nhà Viên Mục Dã, vậy thì lão Lâm sẽ tìm mọi cách để đối phương gia nhập số 54.
Nhưng Viên Mục Dã đã nhiều lần nhấn mạnh Lệ Thần chỉ muốn làm một người bình thường, hắn không muốn bị bất kỳ cơ quan nào lợi dụng và nghiên cứu, bất kể cơ quan đó là thiện hay ác… Vì thế Lệ Thần mới âm thầm lên chiếc thuyền đánh cá kia và lẻn về đây.
Hiện tại Viên Mục Dã đã chấp nhận sự tồn tại của Lệ Thần, đồng thời tôn trọng lựa chọn của hắn, những người của số 54 cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Viên Mục Dã và giúp cậu giữ bí mật này.
Nhưng Đoàn Phong lại khinh thường, tỏ vẻ cho dù anh ta có báo thù thì cũng là công thù, bởi vì trên đời này, những người có thù riêng với Đoàn Phong đều đã bị anh ta nghiền thành tro rồi…
Hiếm khi lão Lâm có thời gian ở trong nước lâu như thế này, Đoàn Phong bèn khuyến khích anh ta xuất tí máu để dẫn mọi người ra ngoài du lịch vài ngày… Mấy ngày nay lão Lâm vốn đang rất phiền lòng, mấy hạng mục nghiên cứu trong tay anh ta không có tiến triển gì quá lớn, mà anh ta còn không thể ra nước ngoài vì vướng vị em họ mọc ra từ đường cống ngầm kia, thế nên anh ta chẳng có lòng dạ nào để ra ngoài chơi cả.
Đoàn Phong cũng vì thế mà chế nhạo lão Lâm là người không thú vị, cả ngày chỉ nghĩ đến nghiên cứu khoa học, chẳng bao giờ nghĩ về cuộc sống, bảo sao đến bây giờ vẫn còn là một con chó độc thân? Lần này thì hay rồi, chỉ cần tìm được đứa con ngốc của bác cả lão Lâm, vậy sau này việc nối dõi tông đường của nhà họ Lâm cũng không cần anh ta tự mình ra trận.
Viên Mục Dã về nhà vào buổi tối, ngoài việc mang một chút tiếp tế cho Lệ Thần, cậu còn muốn cầm theo mấy bộ quần áo mới để thay. Khi Viên Mục Dã nói lý do mà mình phải tạm thời ở lại số 54, Lệ Thần lập tức tỏ vẻ mình có thể chăm sóc tốt cho Kim Bảo, hắn bảo Viên Mục Dã không cần lo lắng cho hai người họ.
Không ngờ vài ngày sau đó, cuộc sống lại yên bình lạ thường. Sau khi lão Lâm trở về cũng từng dẫn người của số 54 ra ngoài tìm kiếm liên tục vài đêm, nhưng kết quả chẳng khá hơn đám Từ Lệ là mấy, vì vậy bọn họ chỉ tìm vài ngày là từ bỏ.
Mà lão Lâm cũng vì người họ hàng này mà tạm thời ở lại trong nước, bởi vì anh ta vẫn không yên tâm về Đoàn Phong, chỉ sợ khi đối phương xuất hiện thì Đoàn Phong sẽ
dùng việc công để báo thù riêng
!
Tâm tình của mọi người ngay lập tức trở nên u ám như thời tiết… Tức nhất là nửa đường lão Lâm lại gọi đến dỗ dành:
Không được thì về đi, nghe nói cả tuần này thời tiết ở chỗ đó đều như vậy.


Đoàn Phong cười gằn:
Thế càng tốt… Ngày mưa sẽ ít người, bọn tôi đều thích thời tiết như thế này!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.