Chương 661: Chiến đấu sống còn
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1194 chữ
- 2022-02-08 03:22:17
Vì vậy sau khi tính đi tính lại, Viên Mục Dã thấy chuyện này vẫn không nên nóng vội, cậu vừa cười vừa bảo:
Thật ra Đầu To là cậu em họ đã t8hất lạc nhiều năm của sếp chúng tôi. Cha của sếp tôi cũng là thầy của tôi, khi ông ấy còn sống luôn có nguyện vọng tìm được người anh trai 3đã mất tích nhiều năm. Tiếc là ông trời không chiều lòng người, đến tận khi ông ấy mất vẫn không thể thực hiện… Sau này nhờ tình cờ mà hai 9anh em sếp của tôi gặp được nhau, vì vậy anh ấy muốn đền bù sự tiếc nuối của cha mình và chăm sóc thật tốt cho cậu em họ này.
Triệ6u Linh Nhi nghe xong mà trên mặt hiện lên đầy dấu chấm hỏi:
Anh nói thật hay giả thế? Sao giống tình tiết trong mấy phim truyền hình máu c5hó vậy?
Viên Mục Dã nghĩ thầm, ngày nào tôi cũng nhìn chằm chằm camera giám sát thì sao có thể không biết? Nhưng bề ngoài vẫn vừa cười vừa nói:
Vậy thì tốt… Vừa đúng lúc tôi ăn cơm ở gần đây nên tiện đường qua xem một chút.
Mặc dù Đầu To không biết nói chuyện nhưng hắn dùng ánh mắt biểu thị sự nghi ngờ đối với Viên Mục Dã. Nói gì thì nói, sự tin tưởng đã bị phá vỡ thì rất khó để tạo lập lại được, chưa kể giữa bọn họ đã bao giờ nảy sinh thứ gọi là sự tin tưởng?!
Đến tận lúc trời tối hắn mới xuống làm một chút việc đơn giản, ví dụ như giúp Triệu Linh Nhi khuân đồ, xếp hàng hóa… Mặc dù Đầu To ăn khá nhiều nhưng mỗi ngày hắn lại chỉ ăn có một bữa, quy luật làm việc và nghỉ ngơi dường như khác hoàn toàn với con người.
Bởi vì quanh chỗ này có khá nhiều cửa hàng ăn uống, nên buổi tối thỉnh thoảng sẽ có vài gã say đến cửa hàng mua đồ, người bình thường mà nhìn thấy có một nhân viên cao to như vậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ… Nếu thật sự có một, hai kẻ mắt mờ, bọn chúng cũng sẽ bị Đầu To ném ra ngoài nhưng không hề bị thương.
Viên Mục Dã gật đầu:
Điều đó là đương nhiên!
Triệu Linh Nhi buồn cười hỏi:
Vậy tại sao anh ta không đến mà lại để anh đến làm gì?
Viên Mục Dã biết cô gái Triệu Linh Nhi này khá thật thà, nếu cô ta đã hứa giúp đỡ thì chắc sẽ làm được… Viên Mục Dã ngẩng đầu nhìn lên tầng hai một chút, sau đó thở dài, nói:
Nếu hai người có chuyện gì không giải quyết được thì hãy gọi cho tôi, chắc chắn tôi sẽ đến ngay, bất kỳ chuyện gì cũng được! Còn nữa… Đầu To không khống chế được hoàn toàn sức mạnh của mình nên ra tay chưa từng biết nặng nhẹ, vì vậy tôi hy vọng cô hãy canh chừng hắn cẩn thận một chút, đừng làm ra việc tổn thương người khác.
Triệu Linh Nhi thấy Viên Mục Dã không nhắc đến việc dẫn Đầu To đi, liền vui vẻ gật đầu:
Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ canh chừng anh ấy, nếu chúng tôi thật sự gặp chuyện khó khăn, chắc chắn tôi sẽ gọi anh đầu tiên.
Trước khi đi, Viên Mục Dã nhìn thoáng qua camera giám sát trong cửa hàng và nảy ra một ý. Sau khi quay về, Viên Mục Dã bảo Tằng Nam Nam tìm cách hack vào hệ thống camera theo dõi của cửa hàng, như thế có thể quan sát tình hình Đầu To mọi lúc mọi nơi.
Thông qua mấy ngày quan sát, Viên Mục Dã phát hiện có vẻ như Đầu To cũng không có hành động gì khác thường, hơn nữa, cuộc sống của hắn vô cùng có quy tắc… Đúng như những gì Triệu Linh Nhi đã nói, ban ngày hắn gần như không xuống dưới nhà, bình thường chỉ ngủ trên tầng.
Viên Mục Dã bèn vội vàng giải thích:
Đây chẳng phải chỉ là hiểu nhầm à? Cô cũng biết tình huống của Đầu To rồi đấy, hắn không biết nói chuyện cũng không viết chữ, lại nhận thức nửa vời về thế giới này. Hơn nữa, khi chúng tôi gặp nhau lần đầu cũng đã xảy ra một vài chuyện không vui, kể từ đó mới dẫn đến việc mỗi lần gặp nhau sau này đều không thể nhẹ nhàng nói chuyện được.
Triệu Linh Nhi suy nghĩ rồi hỏi:
Vậy cấp trên của anh có ý gì? Muốn đón người em trai này về à?
Lúc đầu Đoàn Phong cũng muốn đi cùng, nhưng Viên Mục Dã tính đến việc hai người cùng xuất hiện sẽ khiến Đầu To cảm thấy có nguy cơ, nên cậu quyết định đi một mình đến đó trước đã.
Triệu Linh Nhi thấy Viên Mục Dã đến thì cười rạng rỡ:
Anh Viên, mấy ngày nay Đầu To biểu hiện rất tốt đấy nhé!
Viên Mục Dã không biết phải trả lời thế nào, cũng đúng thôi… Nếu theo kịch bản vừa rồi thì người anh họ là lão Lâm phải đến mới đúng, một người ngoài như cậu đứng đây nói nhiều như vậy cũng không thích hợp.
Triệu Linh Nhi thấy Viên Mục Dã có vẻ xấu hổ thì cười nói:
Được rồi, không đùa với anh nữa, nếu thật sự đúng như lời anh nói, vậy tối nay tôi sẽ trao đổi với Đầu To để xem anh ấy có đồng ý nhận người anh họ này không nhé.
Lão Lâm thấy trong thời gian này người em họ của mình biểu hiện không tồi, anh ta bèn suy nghĩ xem có nên gặp mặt để nói chuyện với đối phương hay không. Nếu như hắn chỉ muốn làm người bình thường thì cũng không sao hết, ít nhất phải giải quyết vấn đề thân phận trước đã, dù sao đâu thể làm lao động chui mãi được?
Cực chẳng đã Viên Mục Dã lại phải đi làm người đàm phán, đầu tiên là quan sát thái độ của đối phương, thứ hai là muốn xem Đầu To có thể khống chế tốt cái tính tình chó má của hắn hay không…
Viên Mục Dã vội ho khan một tiếng rồi trả lời:
Nghệ thuật cũng đến từ cuộc sống mà, nếu cô không tin thì có thể để Đầu To và sếp của tôi xét nghiệm ADN, đến lúc đó cô sẽ biết bọn họ có phải anh em hay không.
Triệu Linh Nhi nghi ngờ nói:
Vậy mà các anh còn bắt anh ấy? Đầu To nói với tôi là bọn anh cứ muốn bắt anh ấy…
Triệu Linh Nhi lấy một cái ghế bên cạnh ra cho Viên Mục Dã:
Anh Viên ngồi xuống nói chuyện đi!
Viên Mục Dã cũng không khách sáo, cậu kéo ghế ngồi xuống:
Hôm nay không đông khách à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.