• 2,956

Chương 694: Giày da màu đen


Nhưng bất luận là lựa chọn nào thì Viên Mục Dã đều thua, nếu không giết đối phương, không chỉ bản thân mình chết mà còn liê8n lụy đến cả người vô tội nhất trong chuyện này, Triệu Linh Nhi... Nhưng nếu Viên Mục Dã giết cô gái còn lại cuối cùng này3, thì cậu có khác gì những cô gái bên trong cái lồng kia đâu?

Có lẽ vì sợ mình đánh không lại Viên Mục Dã nên cô g9ái kia cũng không hướng mũi dao về phía Viên Mục Dã mà đột ngột xông đến chỗ Triệu Linh Nhi! Chờ đến khi Viên Mục Dã lấy l6ại tinh thần thì đối phương đã đến rất gần rồi.

Lúc đó Triệu Linh Nhi đang bị trói chặt cả chân và tay, đừng nói l5à phản kháng, đến cử động một chút cũng khó khăn. Trong tình huống khẩn cấp, Viên Mục Dã không thể dùng suy nghĩ để đấu lại cô gái kia, thế nên cậu theo bản năng mà lao đến chắn trước người Triệu Linh Nhi...
Viên Mục Dã đau đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người, cậu cố gắng nghiêng người dựa vào tường, sau đó yếu ớt nói:
Tao đã nói rồi, đây là trận đấu giữa tao và mày, không liên quan đến họ...

Tạ Chí Hồng cười lạnh:
Viên Mục Dã à, giết người khó đến thế sao?
Nói xong hắn ghìm chặt cổ cô gái kia từ đằng sau và kéo cô ta về phía chiếc lồng sắt, nhưng lần này hắn dùng một đoạn dây xích ở cạnh lồng sắt cuốn lấy cổ cô ta rồi kéo lên giữa không trung...
Cô gái kia thấy thế dùng hết sức cầu xin tha thứ, nhưng Tạ Chí Hồng lại dùng vẻ mặt quái gở mà nói:
Mày cho rằng tao thực sự sẽ tha cho mày sao? Nói cho mày biết, từ lúc mày gặp phải tao thì mày đã xác định phải chết rồi, nhớ kỹ, kiếp sau đi đầu thai có nhìn thấy tao thì phải đi vòng, biết chưa?

Viên Mục Dã nhìn thấy có cơ hội, bèn nhanh chóng cắt dây thừng trên người Triệu Linh Nhi, đồng thời thì thầm với cô ta:
Lát nữa tôi bảo cô chạy thì phải chạy đi ngay, tuyệt đối không được quay đầu lại, bởi vì chỉ khi nào cô ra khỏi đây, tôi mới có thể sống sót... Hiểu chưa?

Triệu Linh Nhi nghe xong mà nước mắt không ngừng dâng đầy hốc mắt, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn lại không khóc nấc lên, bởi vì cô ta hiểu Viên Mục Dã không nói sai, cô ta nhất định phải nghĩ cách chạy thoát, nếu không hôm nay cả hai người đều sẽ bỏ mạng ở đây...
Lúc này, cuối cùng Tạ Chí Hồng cũng cố định được sợi dây xích lên cái móc sắt trên tường, mà cô gái khi nãy còn giãy giụa giờ đã không còn nhúc nhích nữa, treo lơ lửng giữa không trung.
Tạ Chí Hồng xử lý xong cô gái kia, vừa mới định quay người lại thì đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ngã, sau đó hắn nghe thấy Viên Mục Dã hét lên:
Chạy!

Triệu Linh Nhi lập tức vùng dậy chạy ra ngoài, Tạ Chí Hồng muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện mình bị Viên Mục Dã ôm chặt... Hắn đẩy mạnh Viên Mục Dã ra mấy lần nhưng đều không thành công, Tạ Chí Hồng lạnh giọng, nói:
Mày cho là làm như vậy cô ta có thể sống sót sao?

Viên Mục Dã vẫn ôm chặt Tạ Chí Hồng, cậu thở hổn hển, nói:
Không thử làm sao biết được...

Nếu như Viên Mục Dã không bị thương, cậu nhất định sẽ nghĩ cách cứu cô gái kia, nhưng với tình trạng hiện giờ của cậu đừng nói là cứu người, đến cả mọi thứ trước mắt cũng dần dần không nhìn thấy rõ nữa. Cậu biết hiện giờ mình không thể ngất đi, bởi vì Triệu Linh Nhi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Nhân lúc Tạ Chí Hồng đang dùng sức treo cô gái kia lên, Viên Mục Dã chịu đựng cơn đau đưa tay ra sau lưng rút dao ra, Triệu Linh Nhi thấy vậy thì kinh hãi, Viên Mục Dã cố sức lắc đầu, ra hiệu cô ta đừng lên tiếng...
Viên Mục Dã cố nhịn đau rút dao ra không phải vì cái gì khác, mà chỉ muốn lặng lẽ cắt đứt dây trói trên người Triệu Linh Nhi, chỉ cần cô ta có thể chạy thoát khỏi nơi này thì mọi chuyện đều dễ dàng hơn... Phía bên kia, cô gái kia vẫn đang dùng hết sức giãy giụa khiến Tạ Chí Hồng mặc dù đã kéo được cô ta lên giữa không trung, nhưng vì cô ta giãy giụa loạn xạ nên hắn vẫn chưa tìm được cách cố định dây xích lại.
Thật ra Triệu Linh Nhi có thể chạy ra ngoài hay không Viên Mục Dã cũng không chắc chắn, cậu chỉ biết mình cản được Tạ Chí Hồng thêm một phút thì Triệu Linh Nhi có thêm một phần cơ hội chạy trốn... Mà sau lưng cậu cũng đang có vết thương, cộng thêm không biết Tạ Chí Hồng lấy cái điều khiển còng tay điện từ xa ra lúc nào ấn xuống, một dòng điện mạnh mẽ truyền đến người Viên Mục Dã.
Lần này không đợi đến khi Viên Mục Dã cảm nhận được sự đau đớn thì mắt cậu đã tối sầm hôn mê bất tỉnh. Nhưng trước khi nhắm mắt lại hình như cậu nhìn thấy ở hướng cửa ra vào có một người đi tới, chỉ có điều lúc đó ý thức của cậu đã dần tan rã, chỉ có thể nhìn thấy đôi giày da màu đen không nhiễm một hạt bụi của người đó...
Chờ đến khi Viên Mục Dã tỉnh lại lần nữa thì toàn bộ ý thức đều mơ hồ, trong thoáng chốc cậu không nghĩ ra trước đó đã xảy ra chuyện gì, càng không biết hiện giờ mình ở đâu.

Phập
một tiếng, con dao trong tay cô gái đã đâm thẳng vào lưng Viên Mục Dã, may mắn là dao đâm vào phía bên phải, nên dù rất đau nhưng cũng không đến mức cướp ngay cái mạng nhỏ của cậu.
Nhưng dù vậy, Viên Mục Dã vẫn cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, nhát dao này đâm khá sâu... chắc đã làm tổn thương đến phổi bên phải.
Triệu Linh Nhi thấy Viên Mục Dã đỡ dao cho mình thì sợ đến mức khóc rống lên, đến ngay cả Tạ Chí Hồng cũng giật mình, sau đó hắn đá văng cô gái kia ra, rồi lạnh lùng nói với Viên Mục Dã:
Mày điên à? Bản lĩnh của mày đâu? Năng lực của mày đâu? Đừng nói với tao là đến cả một đứa con gái mày cũng không đối phó được nhé?

Đến tận khi có một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
Anh? Anh tỉnh rồi?


Viên Mục Dã nhìn theo tiếng nói, thấy Hoắc Nhiễm đang cầm điện thoại di động, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mình, cậu vốn định hỏi Hoắc Nhiễm mình bị làm sao, kết quả tên nhóc đó lại chạy ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.