Chương 797: Cải trang vi hành
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1478 chữ
- 2022-02-08 03:37:22
Lòng Viên Mục Dã đánh thót một cái, xem ra Tấn Lăng Vương còn khó đối phó hơn Quốc sư nhiều, vì thế cậu đành cười khổ, nói:
Tôi không phải thám t8ử nước địch, cũng sẽ không tham dự vào sự phân tranh giữa Bắc Tấn và các quốc gia khác. Sự xuất hiện của tôi thật ra chỉ là ngoài ý muốn.
Tấn Lăng Vương chẳng hiểu gì cả:
Ngoài ý muốn ư? Không có sự xuất hiện của ai là ngoài ý muốn cả, hoặc nó là ngoài ý muốn trong mắt ngươi, như9ng có lẽ chính là ý trời đối với Bắc Tấn thì sao? Quả nhân quá hiểu tính cách của Tố Cơ, ngươi cho rằng quả nhân thật sự tin tưởng những văn nhân6 kia là nam sủng của muội ấy à? Lòng dạ nó mềm yếu, không đành lòng nhìn thấy những văn nhân cổ hủ biến thành vong hồn dưới lưỡi đao, cho nên mới5 lấy lý do nhận về làm nam sủng để nuôi tất cả bọn họ ở cung Cảnh Dương. Về phần ngươi, mặc dù hiện tại quả nhân vẫn chưa biết tại sao muội ấy lại nhận ngươi về làm nam sủng, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó chính là giữa các ngươi tuyệt đối không có tình cảm trai gái…
Viên Mục Dã không ngờ Tấn Lăng Vương lại có mắt nhìn chính xác như vậy, trong thời gian ngắn đã đoán được quan hệ thật sự của mình và Tố Cơ. Vì thế cậu đành phải ăn ngay nói thật:
Vương thượng mắt sáng như đuốc, quả thật giữa tôi và Quận chúa không phải tình cảm trai gái, chúng tôi chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau. Tuy nhiên, có một điều tại hạ nghĩ mãi vẫn không ra, đó là vương thượng chỉ gặp tại hạ một lần, dựa vào đâu để kết luận tại hạ chính là người vương thượng muốn chứ?
Tấn Lăng Vương mỉm cười, đáp:
Là vì biểu cảm của ngươi trên tế đàn. Trừ khi là võ tướng có kinh nghiệm sa trường, nếu không người dân nước Tấn bình thường nhìn thấy người Tamarin đã bị dọa sợ mềm nhũn ra từ lâu. Nhưng ngươi lại không hề sợ hãi, thậm chí còn có thể bình tĩnh đưa ra lựa chọn có lợi nhất vào lúc nguy hiểm. Nếu bên cạnh quả nhân có thêm mấy người giống như ngươi, vậy đúng là có thể kê cao gối không cần lo lắng.
Viên Mục Dã thầm kêu khổ, cậu thật sự muốn nói với Tấn Lăng Vương rằng, sở dĩ mình có được những cái gọi là phẩm chất ưu tú trong mắt anh ta, hoàn toàn là bởi vì cậu vốn không phải người của thời đại này.
Nhưng vài lần lời nói đã đến bên miệng mà cuối cùng Viên Mục Dã vẫn nuốt trở vào, bởi vì Tấn Lăng Vương không phải Tố Cơ, người càng thông minh sẽ càng không dễ dàng tin câu chuyện ma quỷ mình xuyên không từ một thời đại khác đến đây.
Vì vậy, Viên Mục Dã cứ thế mơ hồ ở lại bên cạnh Tấn Lăng Vương, mặc dù chức vụ bề ngoài của cậu là thị vệ trưởng cung đình, nhưng trên thực tế là mỗi ngày đi theo cạnh Tấn Lăng Vương, nghe anh ta xử lý chính vụ như thế nào, phê duyệt tấu chương ra sao…
Trong lúc đó, thỉnh thoảng Tố Cơ vẫn ghé thăm Viên Mục Dã, muốn đòi nam sủng của mình từ chỗ Tấn Lăng Vương về, nhưng bị từ chối nên chỉ đành nói chuyện phiếm dăm ba câu với Viên Mục Dã rồi lại rời đi, mà nội dung nói chuyện phiếm của hai người bọn họ là tình hình gần đây của hai người Triệu và Liễu.
Từ sau khi Viên Mục Dã rời khỏi cung Cảnh Dương, Tố Cơ đã điều hai người này đến cạnh mình, để ngăn ngừa bọn họ xảy ra sự cố gì trong khoảng thời gian Viên Mục Dã không có ở đây.
Giữa trưa hôm nay, Tấn Lăng Vương đột nhiên nổi hứng muốn xuất cung đến vùng ngoại ô du lịch, nhưng dù sao anh ta cũng là vua của Bắc Tấn, ra khỏi cung du lịch cũng không phải là chuyện đùa, nên bình thường trong tình huống kiểu như thế này, anh ta đều phải mặc thường phục ra ngoài…
Để những người khác trong cung không biết, Tấn Lăng Vương chỉ mang theo Viên Mục Dã và sáu hộ vệ tùy thân, mà Tấn Lăng Vương muốn ra cung du lịch, nói thẳng ra là cải trang vi hành, vì muốn xem thử cuộc sống của dân chúng nước Tấn như thế nào.
Hơn nữa, qua mấy ngày đi theo bên cạnh Tấn Lăng Vương, Viên Mục Dã đã quan sát và nhận thấy, người này cũng được coi là một vị vua tốt, cần cù yêu dân. Ít nhất anh ta quan tâm đến khó khăn của dân chúng, cũng biết rõ mối nguy hại do chiến tranh mang lại. Cho nên mấy năm nay anh ta vẫn luôn chăm lo việc nước, muốn tiêu diệt sạch người Tamarin…
Đáng tiếc quốc lực của Bắc Tấn có hạn, mà người Tamarin lại mạnh mẽ quá, bởi vậy tuy mấy năm nay chinh chiến liên tục nhưng chỉ đem lại kết quả hao tài tốn của… Dù vậy, Tấn Lăng Vương vẫn phải buộc lòng đau khổ chống đỡ, nếu không người Tamarin sẽ được đằng chân lân đằng đầu, làm xằng làm bậy.
Sau khi ra cung, Tấn Lăng Vương cải trang thành thương nhân buôn bán. Hắn và Viên Mục Dã cùng ngồi xe ngựa, mấy thị vệ còn lại thì cưỡi ngựa đi theo. Đoàn người vừa đi vừa nghỉ, băng qua mấy thôn làng khác nhau.
Sau đó Viên Mục Dã phát hiện, các thôn làng ở gần thủ đô Bắc Tấn có cuộc sống ổn định và khá giàu có, mà những thôn làng ở gần biên cảnh, cuộc sống lại vô cùng khó khăn. Bởi vậy càng đi đến gần biên cảnh Bắc Tấn, sắc mặt Tấn Lăng Vương càng tối tăm…
Thấy thế, Viên Mục Dã nói:
Vương thượng, Bắc Tấn và nước Tamarin xảy ra chiến tranh mấy năm liên tục ở biên cảnh, tất nhiên là cuộc sống của dân chúng ở đây sẽ rất khổ sở. Nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề này thì chỉ còn cách làm cho hai bên không tiếp tục bùng lên ngọn lửa chiến tranh nữa.
Tấn Lăng Vương hừ lạnh:
Sao quả nhân lại không biết chứ… Đáng tiếc muốn Bắc Tấn và Tamarin không đánh nhau nữa, trừ khi một bên bị bên khác tiêu diệt.
Viên Mục Dã thở dài, nói:
Nhưng thực lực hai bên ngang nhau, giằng co tiếp như vậy sẽ chỉ làm quốc lực của Bắc Tấn bị suy giảm dần. Mặc dù đến lúc đó người Tamarin cũng không chiếm được lợi, nhưng vương thượng chớ quên xung quanh Bắc Tấn còn có những quốc gia khác nữa. Nhỡ đâu bọn họ thừa dịp mấy năm nay Bắc Tấn chiến tranh liên tục với Tamarin để tăng cường quốc lực dần dần mạnh lên thì sao? Chuyện bọn họ thôn tính Bắc Tấn và tiêu diệt Tamarin chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Nghe Viên Mục Dã nói như vậy, Tấn Lăng Vương chìm sâu vào suy ngẫm. Xem ra anh ta đã cảm thấy mệt mỏi vì chiến tranh từ lâu rồi, cũng muốn nhanh chóng kết thúc tranh chấp bao nhiêu năm nay, nhưng không may là không có cách nào tốt hơn để giải quyết mọi thứ…
Nói thẳng ra, đàm phán hòa bình cần phải có lý do, mà cả trăm năm nay giữa hai bên luôn là quan hệ
Sống mái với nhau
, mặc dù bây giờ hai bên đều đã đánh chán và cũng mệt mỏi rồi, nhưng nên do ai mở miệng trước đây?
Thêm vào đó là dân chúng hai bên, người Bắc Tấn hận người Tamarin thấu xương, nhưng người Tamarin sao lại không hận người Bắc Tấn? Đây là chỗ tàn khốc của chiến tranh. Hơn nữa, thù hận giữa hai bên còn đều do nguyên nhân sinh tồn.
Người Tamarin giết người Bắc Tấn vì lương thực, còn người Bắc Tấn giết người Tamarin là vì tự vệ. Cướp lương thực là để sống sót, giết người Tamarin cướp bóc lương thực cũng là để sống sót. Nghe như chẳng ai sai cả, suy cho cùng, nếu không thể bảo đảm sự sinh tồn, thì những chuyện khác đều có thể trở thành râu ria.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.