Chương 798: Chặn mũi tên từ xa
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1213 chữ
- 2022-02-08 03:37:20
Trời tối, Tấn Lăng Vương ra lệnh cho thị vệ đốt lửa sưởi ấm, sau đó đoàn người ăn uống đơn giản rồi Tấn Lăng Vương ngồi bên cạnh đố8ng lửa, tán gẫu với Viên Mục Dã.
Ở trong mắt của Viên Mục Dã, một vị vua như Tấn Lăng Vương, tuy không đến mức ai ai cũng 3đều xa hoa dâm dật, nhưng chắc chắn không phải là vị chủ nhân có thể qua đêm ở nơi hoang dã chỉ bằng việc nhóm một đống lửa như th9ế này. Bởi vậy có thể nhận thấy Tấn Lăng Vương đúng là có chỗ không giống người bình thường.
Tấn Lăng Vương lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía những thị vệ còn đang đánh nhau với thích khách, lần này đi ra ngoài chỉ có vài người ở đây biết. Có điều Viên Mục Dã biết bây giờ không phải lúc ngờ vực lẫn nhau, cậu nhanh chóng lên ngựa với Tấn Lăng Vương, mỗi người một con, chạy thẳng đến Vu Gia Bảo.
Nhưng Viên Mục Dã không thể ngờ, cậu và Tấn Lăng Vương vừa mới chạy lên trước một đoạn đã thấy vài bóng người đứng cách đấy không xa. Lòng Viên Mục Dã chùng xuống, hoá ra còn chuẩn bị hậu chiêu ở đây chờ bọn họ cơ đấy…
Dường như hai thị vệ kia không ngờ Viên Mục Dã có thể làm như vậy, trong ánh mắt họ có phần ngạc nhiên. Thật ra Viên Mục Dã biết tuy mình mang danh thị vệ trưởng, nhưng những thị vệ trong cung cũng không tin tưởng cậu, vì thân phận của cậu đúng là còn nhiều nghi vấn…
Thế nên, việc Viên Mục Dã đề nghị chặn hậu vào ngay lúc này có phần hơi bất ngờ. Nhưng dù vậy, một thị vệ trong đó vẫn trầm giọng nói với Viên Mục Dã:
Cẩn thận một chút, lát nữa chúng ta gặp nhau ở quân doanh phía Tây!
Tấn Lăng Vương nhìn vài bóng người cách đó không xa, sau đó cắn chặt răng chạy về hướng quân doanh phía Tây. Nhưng bọn họ chạy như thế cũng sẽ để lộ phía sau lưng, thế chẳng phải là làm bia ngắm cho gã cao thủ bắn tên đằng sau ư?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã nói với hai thị vệ khác:
Các anh cũng che chở cho vương thượng đi trước đi, để tôi tạm thời ở lại ngăn cản một lúc.
Ai ngờ trò chuyện được một lúc, Viên Mục Dã bỗng nghe thấy hình như trong bụi cỏ xung quanh có tiếng động lạ, cậu lập tức ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó cầm dao tìm đến nơi phát ra âm thanh.
Kết quả khi đi tới nơi, Viên Mục Dã nhìn thấy một con thỏ xám chui ra khỏi bụi cỏ. Gặp phải động vật nhỏ ở nơi hoang dã là điều rất bình thường, cho nên Viên Mục Dã cũng không để trong lòng.
Hơn nữa, mấy ngày nay Tấn Lăn6g Vương giữ Viên Mục Dã ở bên cạnh, thật ra vẫn luôn thảo luận với cậu về cách để kết thúc trận chiến tranh dài đằng đẵng này. Qua5n điểm của Viên Mục Dã vẫn là hy vọng Bắc Tấn có thể giải quyết vấn đề bằng đàm phán hòa bình.
Nhưng Tấn Lăng Vương vẫn thấy do dự, bởi vì giống như người Tamarin không tin bọn họ, bọn họ cũng không tin người Tamarin. Viên Mục Dã cũng biết cậu không thể nhồi nhét ý tưởng của mình cho Tấn Lăng Vương, bởi vì nhận thức của bọn họ chênh lệch nhau hơn một nghìn năm.
Hai người thấy thế vội ghìm chặt dây cương đứng ở tại chỗ. Tuy tạm thời Viên Mục Dã không thấy rõ đối phương là địch hay bạn, nhưng trực giác nói cho cậu biết, mấy người này tuyệt đối không phải người đứng về phe Tấn Lăng Vương.
Quả nhiên, một người trong đó đột nhiên kéo cung nhắm ngay vào Viên Mục Dã và Tấn Lăng Vương, rồi bắn. Lúc ấy cả hai người đều ngồi trên lưng ngựa, không tài nào tránh được mũi tên này. Ai ngờ mũi tên này lại xẹt qua mặt Viên Mục Dã, làm cậu có cảm giác quen quen….
May thay, bốn thị vệ phía sau cũng không yếu, mặc dù hơi cố sức nhưng cuối cùng vẫn đánh chết toàn bộ thích khách. Viên Mục Dã thấy mấy thị vệ chạy tới tụ hội với bọn họ, trong lòng cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, có một thị vệ nói với Tấn Lăng Vương:
Vương thượng, hãy để Ngô Khôi và Triệu Đấu hộ tống người đi về phía Tây, ở đó có một doanh trại Bắc Tấn đóng quân, chỉ cần vào quân doanh là sẽ an toàn.
Viên Mục Dã thấy bên kia ra tay trí mạng, chứng tỏ rằng chúng nhằm vào Tấn Lăng Vương. Nhưng lần này bọn họ ra ngoài cực kỳ bí ẩn, làm sao đối phương biết trước được, còn mai phục ở đây?
Nghĩ đến đây, Viên Mục Dã vội nói với Tấn Lăng Vương:
Có lẽ có người tiết lộ hành tung của chúng ta, nơi đây không nên ở lâu, tôi sợ lát nữa còn có nhiều thích khách tới nữa…
Sau khi nhìn thấy con thỏ, mấy thị vệ cho rằng mình chỉ sợ bóng sợ gió nên cả đám đều thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ ngay lúc này, có mấy gã đàn ông che mặt bằng miếng vải đen đột nhiên lao ra từ một hướng khác trong rừng cây, bọn họ cầm kiếm dài trong tay, xông thẳng vào Tấn Lăng Vương.
Biến cố tới quá đột đột ngột, thậm chí có hai thị vệ bị giết ngay lập tức khi chưa kịp đề phòng. Thấy thế, Viên Mục Dã nhanh chóng chạy về bên cạnh Tấn Lăng Vương, thế mạnh của cậu là cận chiến, cậu vốn không biết sử dụng loại kiếm dài của thị vệ, cho nên cậu rất biết mình biết ta, không xông lên mà chắn ở phía trước Tấn Lăng Vương, trở thành tuyến phòng thủ cuối cùng trước mặt Tấn Lăng Vương.
Sau đó Viên Mục Dã nghĩ ra ngay, ắt hẳn đối phương chính là tên trốn trong chỗ tối bắn lén ở lễ tế trời. Xem ra, trong những người đằng trước chắc chắn còn có vị hoàng tử nước Tamarin kia.
Thời khắc này đúng là trước mặt có kẻ địch, sau lưng có truy binh, nhìn là biết đối phương có chuẩn bị sẵn mới đến. Nếu hiện giờ chỉ có mình Viên Mục Dã, cậu còn dám chắc có thể rút lui an toàn, nhưng mang theo Tấn Lăng Vương thì khá khó.
Thấy bóng dáng mấy người Tấn Lăng Vương dần dần đi xa, tâm trạng của Viên Mục Dã hơi thả lỏng một chút, lúc này cậu nghe thấy phía sau đột nhiên vang lên tiếng vũ khí sắc bén xé gió. Không cần tưởng tượng Viên Mục Dã cũng biết, chắc chắn lại có một mũi tên đang bắn về phía mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.