Chương 799: Thất nhật đoạn hồn
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 997 chữ
- 2022-02-08 03:37:19
Đương nhiên Viên Mục Dã không thể thừa nhận chuyện Quốc sư giả, vì thế cậu vừa quất mạnh roi ngựa, vừa lạnh lùng nói:
Tôi không biết cậu đang nó8i cái gì?
Hoàng tử nước Tamarin cười lạnh:
Người Bắc Tấn các người đều dối trá như vậy hả? Dám làm mà không dám nhận!
Viên Mục Dã không muốn dây dưa quá nhiều với đối phương, nhưng lại không thể cắt5 đuôi hắn, vì thế cậu cố ý đe dọa:
Cậu phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy xem có nên tiếp tục đuổi theo không, bởi vì đi lên phía trước nữa chính là quân doanh Bắc Tấn đấy.
Không ngờ, anh chàng vừa nghe xong lại dùng vẻ mặt buồn cười, nói:
Ngươi nói xem, nếu ta quay về rêu rao chuyện trong ngày lễ tế trời cho mọi người đều biết, không biết Tấn Lăng Vương của ngươi sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?
Viên Mục Dã cười:
Tôi cũng không biết cậu đang nói cái gì, nếu đã như vậy thì chúng ta huề nhau.
Gã hoàng tử nước Tamarin cười gượng, nói:
Được, quyết định như vậy đi!
Ai ngờ hắn nói xong lại đột nhiên giục ngựa đến gần Viên Mục Dã, sau đó vỗ lên lưng cậu một cú không nhẹ cũng không nặng:
Là đàn ông thì phải nói chuyện giữ lời đấy!
Lúc này Liêu Kỷ cũng đã kịp phản ứng, ông ta rút bảo kiếm ra chém đứt con rắn xanh, nhưng đầu rắn vẫn kiên quyết cắn chặt vào hổ khẩu của Viên Mục Dã, chẳng hề có ý định nhả ra!
Quân y, mau truyền quân y!
Tấn Lăng Vương hét lên với sắc mặt lo lắng.
Viên Mục Dã hỏi:
Vương thượng không sao chứ?!
Đối phương lắc đầu, đáp:
Không sao, vương thượng nói ngài về là phải lập tức đưa ngài đến gặp người.
Viên Mục Dã vội chắp tay:
Đa tạ Vương thượng, tại hạ đã cắt đuôi đám thích khách người Tamarin, hắn…
Viên Mục Dã nói được một nửa, đột nhiên phát hiện ánh mắt Tấn Lăng Vương nhìn mình là lạ, dường như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm, ngay cả võ tướng Liêu Kỷ bên cạnh cũng nghệt mặt ra nhìn cậu.
Viên Mục Dã lập tức nhận ra có thể là do cái vỗ khó hiểu trước đó của hoàng tử nước Tamarin, nên vội quay đầu nhìn lại, kết quả cậu thấy một bóng đen xẹt qua trước mắt.
Viên Mụ3c Dã liếc nhìn sang hoàng tử nước Tamarin, sau đó cười khẩy:
Xin lỗi, tôi không phải người Bắc Tấn.
Lần này đổi thành gã hoàng tử nước9 Tamarin giật mình, hắn kinh ngạc nói:
Chẳng lẽ Bắc Tấn bắt đầu mời chào người nước khác tới? Xem ra Bắc Tấn đúng là điêu tàn nhân tài thật rồi6, đã tới nông nỗi phải mời chào nhân tài từ nước khác.
Khi Viên Mục Dã bước vào quân trướng, cậu thấy một võ tướng dáng người vạm vỡ đang ngồi bên dưới Tấn Lăng Vương nói gì đó. Nghe tiếng động, hai người bọn họ đều quay đầu nhìn về phía Viên Mục Dã. Tấn Lăng Vương đứng vụt dậy khỏi giường, bước đến chỗ Viên Mục Dã.
Tấn Lăng Vương nói:
Quả nhân đang bàn bạc với tướng quân Liêu Kỷ, nếu ngươi còn không trở về sẽ dẫn binh đi tìm đây!
Tùy, nhưng tiền đề là phải có người tin mới được nhé? Một hoàng tử nước Tamarin may mắn chạy trốn khỏi lễ tế trời, không biết con dân của cậu mà biết chuyện cậu đã từng bị bắt sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?
Viên Mục Dã cũng chẳng hề sợ hãi, cậu xổ luôn thân phận của đối phương ra.
Có lẽ anh chàng không ngờ thân phận của mình đã bị vạch trần, chẳng qua không biết tại sao Bắc Tấn cũng không nói ra bên ngoài… Hắn ngẩn người, sau đó mạnh miệng bảo:
Thật là buồn cười, ta không biết ngươi đang nói cái gì!
Viên Mục Dã bị vỗ mà ngớ ra, không rõ mục đích hành động này của đối phương, kỳ lạ nhất là đối phương vỗ xong liền ghìm chặt dây cương, cũng không tiếp tục đi theo bên cạnh Viên Mục Dã nữa…
Thấy thế, Viên Mục Dã lập tức giục ngựa không dừng vó chạy về phía quân doanh phía Tây. Khi tới nơi, tên thị vệ dặn cậu cẩn thận đang nôn nóng chờ ở cổng quân doanh. Vừa nhìn thấy Viên Mục Dã trở lại, anh ta thở phào nhẹ nhõm:
Cuối cùng ngài đã trở lại, nếu ngài không về, vương thượng còn muốn dẫn binh qua tìm ngài đấy!
Xuất phát từ bản năng, Viên Mục Dã giơ tay ra tóm lấy nhưng lại sờ đến một thứ lạnh lẽo, nhìn kỹ hóa ra là một con rắn nhỏ xanh biếc.
Toàn thân con rắn này màu xanh biếc, chỉ to bằng ngón tay cái nhưng di chuyển nhanh đến đáng kinh ngạc. Nếu không phải Viên Mục Dã phản xạ nhanh, lúc này nó đã cắn trúng Tấn Lăng Vương đang bước đến rồi! Ngay khi Viên Mục Dã còn đang lúng túng, con rắn nhỏ kia đột ngột quay đầu cắn phập vào hổ khẩu bàn tay phải của Viên Mục Dã.
Viên Mục Dã không hiểu, mình bị rắn cắn nhưng sao sắc mặt Tấn Lăng Vương và Liêu Kỷ lại khó coi như vậy. Kết quả khi quân y tới lại nói thẳng một câu:
Mau chém đứt cánh tay phải, có lẽ còn có cơ hội sống…
Viên Mục Dã sợ toát cả mồ hôi, cái gì thế? Sao vừa đến đã đòi chém đứt cánh tay của mình rồi? Cậu vội vàng nói:
Đợi đã, đợi đã, chuyện gì mà chưa chi đã đòi chém cánh tay phải của tôi hả!?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.