• 4,016

Chương 805: Ô vân


Trò đùa này lại thành chuyện lớn, bởi vì bất kể lúc đó có gì xảy ra hay không thì điều này vẫn là sự sỉ nhục lớn đối với Đại phi 8Saran Ruoya, Saran Ruoya lại là người có tính cách cương liệt, sau khi quay về đã không chịu được nỗi nhục đó nên tự sát.
Mấy sứ thần biết mình gây họa lớn nên đã chạy trốn ngay trong đêm, còn Grubbs biết được chuyện này cũng nổi giận lôi đình, ông9 ta trực tiếp dẫn người đi bắt nhóm sứ giả đang bị lạc trong núi, rồi làm thịt ngay tại chỗ.

Từ đó về sau Tamarin và Bắc6 Tấn không còn khả năng đàm phán hòa bình nữa, còn cha của Labrador căm thù Bắc Tấn đến như vậy cũng vì Đại phi Saran Ruoya chín5h là mẹ ruột của ông ta... Mối thù làm nhục mẹ mình còn lớn hơn trời, vì thế Abragon từ một cậu nhóc đầy nhiệt tình năm đó trở thành một thủ lĩnh tàn bạo như bây giờ.
Theo lý thuyết thì chuyện này xảy ra lúc Labrador còn chưa ra đời, vì thế khi nghe thấy, hắn cũng chỉ cười rồi bỏ qua. Nhưng vào hai năm trước, khi Labrador ra bên ngoài du lịch, hắn đã gặp một người phụ nữ Tamarin lang thang, sau khi Labrador hỏi thăm mới biết hóa ra người phụ nữ này là Ô Vân, tỳ nữ duy nhất bên cạnh Đại phi Saran Ruoya may mắn còn sống sót.
Mặc dù Labrador chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng theo lời kể của những bô lão trong tộc, tất cả tỳ nữ bên cạnh Đại phi Saran Ruoya đã chết vì những sự cố bất ngờ nhưng tại sao Ô Vân vẫn còn sống?
Sau khi nghe Labrador kể chuyện quá khứ, Viên Mục Dã biết mình đã nghĩ quá đơn giản về mối quan hệ giữa Bắc Tấn và Tamarin, có vẻ như chỉ cần thủ lĩnh Abragon còn trị vì một ngày thì hai bên sẽ không có khả năng đàm phán hòa bình...
Viên Mục Dã hỏi:
Cậu có ý kiến gì về chuyện này không?

Lúc đó Ô Vân cũng không biết thân phận thật của Labrador, bà ta gặp người đồng tộc ở nơi tha hương nên cảm thấy rất thân cận, hơn nữa Labrador rất có khả năng tạo dựng sự tin tưởng của người khác, vì vậy chỉ trò chuyện một lúc thì Ô Vân đã kể hết sự thật mình phải rời đi năm đó.
Qua lời kể của Ô Vân, Labrador đã được nghe một phiên bản khác của chuyện đó... Năm ấy, Ô Vân cũng không được tính là tỳ nữ riêng của Đại phi Saran Ruoya, bà ta chỉ phụ trách châm thêm lửa than cho lều của của Đại phi, có lẽ vì như vậy nên Ô Vân mới may mắn thoát được một kiếp.
Labrador lắc đầu:
Không, hoàn toàn ngược lại, Jacob là thuộc hạ mà ta tin tưởng nhất trong bộ tộc, ta bảo cậu ta ra ngoài canh chừng là vì sau đây ta sẽ nói một số bí mật mà bộ tộc Tamarin không muốn cho người ngoài biết, không có nhiều hơn ba người biết chuyện này mà còn sống đâu...

Viên Mục Dã sờ lên cổ mình:
Chẳng nhẽ cậu định chân trước nói cho tôi biết, chân sau lại giết người diệt khẩu à?

Sau đó hai người nhìn nhau và cười, ngay cả Viên Mục Dã cũng không ngờ mình và Vương tử Tamarin này lại ăn ý đến thế. Tiếp đó Labrador nói cho Viên Mục Dã biết lý do khiến hắn nghi ngờ chuyện này là vì sau khi chuyện đó xảy ra, tất cả những người bên cạnh Đại phi Saran Ruoya lại liên tục chết vì các sự cố bất ngờ.
Vào thời điểm đó, trong bộ tộc vẫn lưu truyền một câu chuyện, nói là Đại phi Saran Ruoya sau khi chết có oán khí cực kỳ nặng, bà ta trách tội những người bên cạnh không bảo vệ sự an toàn cho mình, vì vậy bà ta mới dẫn hết bọn họ đi.
Vì tự vệ, Ô Vân đã gói gém đồ đạc rồi bỏ trốn ngay trong đêm, bây giờ qua lời kể của Labrador, bà ta biết được sau khi mình rời đi đã có rất nhiều người chết vì chuyện này, sự lựa chọn lúc đó của bà ta quá chính xác.
Nghe đến đây Viên Mục Dã cảm thấy khó hiểu:
Ô Vân dựa vào đâu để khẳng định những người đó bị kẻ khác làm hại?

Labrador suy nghĩ một chút rồi nói:
Đại phi Saran Ruoya là bà nội của ta, nếu nói ta không căm hận là không đúng, nhưng từ trước đến giờ ta vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ chuyện năm đó... Có lẽ chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Viên Mục Dã không ngờ Labrador sẽ nói như vậy, cậu vội vàng truy hỏi:
Tại sao cậu lại nói thế?

Labrador đang định nói thì bỗng nhìn sang Jacob và bảo:
Ngươi ra cổng canh chừng cho ta, ta và Viên đại nhân nói một số việc, đừng cho bất kỳ kẻ nào đến gần lều...

Jacob đi ngay ra ngoài, Viên Mục Dã nhướng mày, hỏi:
Cậu không tin cậu ta à?

Sau khi chuyện năm đó xảy ra, toàn bộ Tamarin đều chìm trong u ám, những người chết đầu tiên chính là mấy người tỳ nữ riêng của đại phi Saran Ruoya. Có người ngã ngựa chết, có người rơi xuống nước chết, thậm chí có người bị gió thổi đổ cây đập chết... Tóm lại là đủ kiểu chết.
Ô Vân vốn là người thận trọng nên đã nhận ra có gì đó không ổn, bà ta không tin chuyện oan hồn của Đại phi quay về đòi mạng, dưới cái nhìn của Ô Vân... những cô tỳ nữ này đã bị một bàn tay vô hình hại chết, mà bàn tay vô hình này tuyệt đối không phải ma quỷ mà là người.
Labrador híp mắt, nói:
Chẳng lẽ ngươi vừa nghe xong chuyện này là định nói ra luôn à?


Đương nhiên là không rồi!
Cả hai đồng thời nói.
Labrador cười bảo:
Chẳng nhẽ ngươi cũng tin vào quỷ thần à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.