Chương 806: Thông gia
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1062 chữ
- 2022-02-08 03:37:34
Labrador sầm mặt hỏi:
Nghĩa là sao? Ngươi bảo lúc đó ông ta không nên giết mấy tên khốn kia à?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Tất 8nhiên phải giết mấy thằng khốn đó rồi, nhưng người Tamarin không nên trực tiếp ra tay mà nên giam lại, sau đó thông báo rõ mọi chu3yện cho Bắc Tấn và để bọn họ phán quyết vấn đề này...
Nhỡ bọn họ bênh nhau thì sao?
Labrador hỏi ngược lại.
Viên Mục Dã bất đắc dĩ nói:
Nếu tôi nói mình chỉ vô tình xuất hiện ở đây thì cậu có tin không?
Labrador suy nghĩ, sau đó gật đầu:
Tin... Nhưng đối với ngươi là vô tình, biết đâu lại là ý trời đối với người Tamarin thì sao?
Viên Mục Dã kinh ngạc, trước đó cậu cũng đã từng nghe Tấn Lăng Vương nói câu này, chẳng lẽ sự xuất hiện của cậu thật sự là ý trời?
Labrador nhìn chằm chằm vào Viên Mục Dã một lúc lâu, sau đó bất ngờ nắm vai cậu và hỏi:
Ngươi đừng về Bắc Tấn nữa, ở lại làm phụ tá cho ta nhé?
Viên Mục Dã dở khóc dở cười:
Tôi không muốn ở lại Bắc Tấn, cũng không muốn ở lại Tamarin, tôi chỉ muốn mau chóng quay về đất nước mình mà thôi.
Labrador tiếc nuối nói:
Ta luôn nghe ngươi nói mình không phải người Bắc Tấn, nhưng từ trước đến giờ vẫn không biết ngươi đến từ quốc gia nào?
Tôi đến từ quốc gia... Hiện Đại, chắc cậu chưa từng nghe đến nó đâu, bởi vì nó cách Bắc Tấn và Tamarin cực kỳ xa.
Viên Mục Dã hơi chột dạ.
Nước Hiện Đại? Đúng là ta chưa từng nghe thấy, tại sao ngươi lại đi đến Bắc Tấn thế? Đi làm mật thám à?
Labrador nhanh nhảu hỏi.
Viên Mục Dã buồn cười hỏi lại:
Tôi không thể đến đó du lịch được à?
Labrador thấy Viên Mục Dã hơi sửng sốt thì vỗ vai cậu và bảo:
Được rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ngươi sẽ cùng ta đi tìm Ô Vân...
Cậu biết bà ta ở đâu à?
Labrador gật đầu:
Vào thời điểm đó ta đã biết sau này mình cần hỏi bà ta một số việc, vì vậy ta đã sắp xếp cho Ô Vân ở tại một chỗ an toàn và bí mật.
Sau đó Labrador gọi Jacob vào và sai cậu ta lấy một ít da thú ra trải thành giường cho Viên Mục Dã. Viên Mục Dã nhìn thấy thế thì lịch sự nói là mình ở chung lều với Jacob là được, nhưng Labrador lại nói là hắn và Jacob vẫn luôn ngủ chung một lều.
Trước khi đi ngủ, Labrador lại nói cho Viên Mục Dã nghe sơ qua về
Kết cấu xã hội
của Tamarin, hầu hết những đứa trẻ như Jacob là nô lệ riêng của giới quý tộc. Trong bộ tộc Tamarin có tất cả mười một chủ nô, tộc Yangge của Labrador là chi lớn nhất trong bộ tộc, về cơ bản thì một nửa nô lệ của bộ tộc đều là nô lệ riêng của cha hắn.
Những nô lệ đó cũng phụ thuộc vào gia tộc, những đứa trẻ do bọn họ sinh ra đều trở thành nô lệ giống như Jacob vậy. Ở Tamarin, tất cả các nô lệ phải được tận dụng hết sức lao động, đàn ông ngoài đánh trận ra còn phải đi săn, phụ nữ ngoài chăm sóc con cái ra còn phải chăn nuôi gia súc.
Viê9n Mục Dã nói:
Đó là do các người xem thường Bắc Tấn, đây là một việc lớn, Bắc Tấn là một quốc gia nên nếu họ xử lý không công bằn6g thì chắc chắn sẽ bị bàn tán, đến lúc đó mà hai phe lại nổ ra chiến tranh, bọn họ sẽ trở thành phe bất nghĩa... Hơn nữa, Tamarin 5các cậu có thể đứng trên lập trường người bị hại để đưa ra điều kiện với Bắc Tấn. Nhưng các người lại trực tiếp giết sứ giả đàm phán, phía Bắc Tấn đương nhiên sẽ cho rằng Tamarin lấy lý do đó để phá hoại hòa đàm, dù sao đã không còn bằng chứng, ai mà biết việc này là thật hay giả chứ?!
Đương nhiên là sự thật rồi, Tamarin bọn ta làm sao có thể dùng điều đó để phá hoại hòa đàm được?
Labrador tức giận hỏi.
Viên Mục Dã thở dài:
Nhưng Bắc Tấn không nghĩ vậy, ai bảo các người manh động thế, tự nhiên giết sứ giả? Labrador, cậu phải nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện đều không được hành động thiếu suy nghĩ, phải nghĩ đến hậu quả của nó là gì... Hiểu chưa?
Labrador lắc đầu:
Những năm qua tôi đã gặp quá nhiều kẻ giả vờ đi du lịch nhưng lại tìm hiểu tin tức cho đất nước mình... Viên Mục Dã, ngươi nói thật đi.
Viên Mục Dã buồn cười nói:
Cậu muốn tin hay không thì tùy, đất nước của tôi cách xa chỗ này đến mức khó mà tưởng tượng được. Dù tôi nói tình hình quốc gia của các người cho họ, bọn họ cũng không mang binh đến đánh các người, vậy tôi là mật thám hay không thì có để làm gì đâu?
Labrador gật đầu:
Vậy cũng đúng, ta đã đi khá nhiều nước xung quanh nhưng vẫn chưa từng nghe nói đến nước Hiện Đại là nước nào? Nếu ngươi không phải mật thám thì ngươi đến Bắc Tấn làm gì?
Viên Mục Dã nghe xong thì nghĩ đời sống của người dân Tamarin thật sự quá khổ, dù họ không đánh trận thì cũng phải lao động nặng nhọc, chưa kể có thể chết trên chiến trường bất cứ lúc nào.
Nếu như gặp được một chủ nô tốt còn đỡ, giống như Jacob vậy, còn không vận mệnh chắc chắn sẽ rất thảm...
Sáng hôm sau, Labrador lấy cớ đi săn để dẫn Viên Mục Dã đi theo, hai người rời khỏi bộ tộc và tìm đến chỗ bà lão Ô Vân. Nhưng dọc đường họ gặp vài nữ quý tộc, các nữ quý tộc này nhìn thấy Viên Mục Dã là mắt sáng hết cả lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.