• 2,956

Chương 817: Thông linh


Viên Mục Dã lắc đầu:
Không phải tôi... là Jacob, lưng của cậu ta bị thương rất nặng.


Labrador sầm mặt xuống:
Nó về rồi? Sao ta 8không biết?

Viên Mục Dã biết Labrador nhất định muốn biết bí mật này nên đành nói:
Thật ra khi tôi ở quê đã bị lây nhiễm một loại virus rất đáng sợ, đến nay vẫn chưa giải được... Khi tôi chiến đấu với hổ trắng đã để dây máu của mình lên vết thương của nó, tôi sợ thi thể của hổ trắng cũng bị nhiễm loại virus kia cho nên mới phải lập tức thiêu hủy xác của nó.

Viên Mục Dã cho rằng mình đã giải thích rất rõ ràng rồi, nhưng không ngờ Labrador lại nghi ngờ hỏi:
Lây nhiễm là gì? Virus là gì?

Viên Mục Dã thở dài:
Tôi cũng vừa mới dậy thì thấy cậu ta đứng ở ngoài cửa...

Sau đó Labrador đi theo Viên3 Mục Dã vào trong lều, Jacob thấy Labrador đã quay lại thì định đứng dậy nhưng lại bị hắn đè xuống, Labrador nói:
Nằm sấp đừng có nhúc n9hích!

Viên Mục Dã nói:
Đi thôi, đến là biết mà.

Sau đó hai người cùng nhau đi đến lều của thủ lĩnh, kẻ biến mất ngày hôm qua, Miserable cũng có ở đó, lòng Viên Mục Dã trầm xuống, cảm thấy nhất định tên này đã nói gì đó không hay với Abragon rồi.
Hai người đang nói chuyện thì có thị vệ bên ngoài đột nhiên lên tiếng:
Thiếu chủ, thủ lĩnh lệnh cho ngài lập tức đưa vu sư Viên đến chỗ người.

Labrador ngạc nhiên:
Phụ thân ta tỉnh nhanh như vậy sao?

Viên Mục Dã rút cánh tay về rồi mỉm cười:
Cơ thể tôi không có ưu điểm gì đặc biệt, chỉ có khả năng hồi phục nhanh hơn người bình thường một chút thôi...

Mặc dù Labrador hơi bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi nhiều, nhưng đột nhiên nghĩ đến việc Viên Mục Dã đề nghị khi ở trong lồng thú, hắn bèn hỏi:
Đúng rồi, vì sao tối hôm qua ngươi nhất định muốn thiêu xác con hổ đó? Còn nói không đốt thì Tamarin sẽ phải chịu sự nguyền rủa?

Viên Mục Dã trả lời:
Nói không tổn thương cũng không đúng, nó khiến khẩu vị của tôi thay đổi... có thể sẽ không thích đồ ăn chay.

Labrador cười:
Ở Tamarin không có gì đơn giản hơn việc muốn ăn thịt...

Labrador kiểm tra vết thương trên lưng Jacob sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh một chiếc hòm gỗ, lấy một ống trúc nhỏ ra và 6bảo:
Đây là vết thương do chịu phạt đánh bằng gậy, hẳn là bọn họ nể tình ta nên đã nhẹ tay, nếu không với thân thể của cậu ta... không c5hịu nổi ba mươi gậy đâu.

Viên Mục Dã đau lòng hỏi Jacob:
Cậu bị đánh bao nhiêu gậy?


Đương nhiên, nếu như có người không cẩn thận bị dính máu độc vào người, thì cũng sẽ bị trúng độc.
Viên Mục Dã nói dối bằng giọng vô cùng thành thật
Labrador lại hỏi tiếp:
Vậy độc này gây ra tổn thương thế nào cho anh?

Viên Mục Dã bị hỏi bất ngờ, cậu nghĩ một lúc mới giải thích:
Nó giống như bôi độc lên đầu mũi tên của người Tamarin vậy, đơn giản mà nói thì tôi bị trúng một loại kỳ độc, tôi không muốn loại độc này lây cho mọi người cho nên mới thiêu xác con hổ đó...

Labrador vẫn không hiểu:
Độc còn có thể lây sang cho người khác sao?

Sau khi xử lý vết thương trên lưng Jacob xong, Labrador kéo tay Viên Mục Dã định thay thuốc cho cậu, nhưng khi tháo miếng vải quấn bên ngoài ra thì thấy miệng vết thương đã khép lại.
Labrador không thể tin nổi nhìn cánh tay Viên Mục Dã, hắn nói:
Hôm qua ngươi thực sự bị thương à?

Nhưng Viên Mục Dã lại lắc đầu:
Không phải ăn thịt... mà tôi cần ăn những thức ăn được làm từ máu.

Labrador lập tức sững người, có lẽ từ trước đến giờ hắn chưa từng nghe đến việc sau khi trúng độc lại phải uống máu mới có thể giải bớt độc, nhưng cuối cùng hắn vẫn trấn an Viên Mục Dã không cần lo lắng, có thịt ăn đương nhiên sẽ có máu, chuyện này cứ để hắn lo, chắc chắn không để Viên Mục Dã đói bụng.
Jacob cố gắng nói:
Thiếu chủ nói đúng lắm, ta bị phạt tám mươi gậy, nếu không phải đại ca hành hình nhẹ tay thì có lẽ ta không còn được nhìn thấy Thiếu chủ và Viên đại nhân rồi.

Labrador gật đầu:
Phải học được có ơn tất báo, sau này có cơ hội phải cám ơn người ta, biết không?

Sau đó Labrador nói cho Viên Mục Dã biết, hắn vừa đi thăm mẹ nuôi, nhưng do dự mãi vẫn không biết nên mở miệng hỏi thế nào, bởi vì mẹ nuôi thấy con đến thăm mình thì rất vui vẻ, cho nên Labrador không thể nói ra những lời đó được.
Viên Mục Dã hiểu tâm trạng của Labrador, nhưng nếu hắn thực sự muốn biết chuyện về mẹ đẻ của mình thì nhất định phải hỏi thôi... Cậu nói:
Thật ra cậu không nhất thiết phải hỏi thẳng, ví dụ cậu có thể hỏi về ký hiệu hình đám mây ở sau lưng mình trước? Cho dù Đại phi đưa cho cậu đáp án như thế nào, thì cậu đều có thể nói cho bà ấy biết cậu đã từng nhìn thấy hình này trong cung Tử Vân của Bắc Tấn, đến lúc đó cậu có thể xem bà ấy sẽ giải thích với cậu như thế nào.


Vâng...
Jacob đáp lí nhí.
Sau đó Labrador rắc thuốc bột trong ống trúc lên vết thương ở lưng Jacob, tên nhóc này mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng sức chịu đựng rất giỏi, Viên Mục Dã nhìn cũng thấy đau mà cậu ta không rên một tiếng nào...
Quả nhiên, sở dĩ lần này Abragon tìm Viên Mục Dã đến chính là muốn nhìn xem cậu thông linh với quỷ thần như thế nào... Hóa ra mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của Đại phi Saran Ruoya, bởi vậy Abragon muốn Viên Mục Dã có thể chuyển lời thương nhớ của ông ta đến mẹ mình.

Viên Mục Dã biết đây rõ ràng là kế do Miserable nghĩ ra để làm khó cậu, thế nên cậu nghiêm trang nói với Abragon:
Thật ra nếu thủ lĩnh muốn bày tỏ tình cảm với Đại phi Saran Ruoya cũng không cần phải đợi đến ngày giỗ của bà đâu, tôi chỉ cần thứ mà bà ấy thường dùng khi còn sống là được...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.