Chương 818: Nổi giận lôi đình
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1135 chữ
- 2022-02-08 03:38:08
Sau đó Viên Mục Dã dẫn theo hai cha con thủ lĩnh vào trong lều vải của Đại phi Saran Ruoya, bây giờ là giữa ban này, lại thêm có hai người nà8y nên đương nhiên Viên Mục Dã không thể cảm nhận được bất cứ từ trường tư duy nào.
Nhưng đến nơi rồi thì vẫn phải diễn, nếu không sa3o có thể khiến Abragon tin tưởng cậu có thể thông linh với quỷ thần chứ? Thế nên Viên Mục Dã vẫn nghiêm túc đi đến trước bài vị của Đại phi,9 khom người hành lễ và nói:
Đại phi Saran Ruoya, nếu người có lời gì muốn chuyển đến thủ lĩnh Abragon thì có thể nói với tại hạ, tại hạ nhấ6t định sẽ hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của người...
Năm đó Đại phi Saran Ruoya cũng không phải tự sát mà chết, mà bà ấy chết là do phụ thân của ngài, cũng chính là thủ lĩnh Tamarin đời trước Grubbs...
Giọng Viên Mục Dã chậm lại, nói từng câu từng chữ.
Sắc mặt Abragon chuyển từ đỏ sang trắng, sau đó lại chuyển từ trắng thành xanh, xem ra chuyện này đúng là đã vượt xa suy đoán của Abragon, khiến ông ta nhất thời không thể chấp nhận được cũng là điều dễ hiểu.
Abragon giật mình:
Một người ngoại tộc như ngươi có thể biết bí mật gì của Tamarin chứ?
Tại hạ đã nói rồi, tất cả những chuyện này đều là ý của Đại phi Saran Ruoya, thủ lĩnh yên tâm, ra khỏi lều vải này, tại hạ sẽ không nói hai chuyện này với người thứ ba.
Viên Mục Dã nói chân thành.
Abragon do dự một lát rồi gật đầu:
Được, ta đồng ý với ngươi...
Phải biết rằng quyết định này của Viên Mục Dã khá mạo hiểm, bởi vì chính cậu cũng không nắm chắc Abragon có lật lọng hay không, nhưng khi cậu nghĩ đến cuộc chiến trường kỳ giữa Tamarin và Bắc Tấn, còn cả mẹ đẻ của Labrador vẫn chưa biết là ai... cậu cảm thấy đáng thử mạo hiểm một lần.
Một lúc sau, Abragon mới trầm giọng nói:
Đại phi có nói vì sao phụ thân lại làm như vậy không?
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không... Đại phi đến chết cũng không thể nào hiểu được vì sao trượng phu của mình lại đối xử với mình như vậy, cho nên bà ấy mới nhờ tại hạ chuyển lời nhắn, hy vọng ngài có thể tra rõ chân tướng sự việc năm đó.
Sau khi nói xong, Viên Mục Dã chậm rãi nhắm mắt lại, nhìn qua giống như đan5g hoàn toàn chìm đắm vào thế giới hư vô... Bởi vì cậu cũng không biết vu sư sẽ như thế nào trong tình huống này, cho nên chỉ có thể tỏ ra bí hiểm mới giống như đang nói chuyện với người âm vậy.
Một lúc sau, Viên Mục Dã từ từ mở mắt, quay đầu nhìn về Abragon và bảo:
Đại phi Saran Ruoya có mấy lời muốn tại hạ chuyển thay, nhưng những lời này chỉ có thể để mình thủ lĩnh nghe...
Thủ lĩnh, Đại phi muốn tại hạ chuyển lời đến ngài, năm đó bà ấy rời bỏ ngài không phải là ý của bà ấy... hy vọng ngài không hận bà ấy.
Viên Mục Dã cố gắng không thay đổi giọng điệu.
Abragon hơi híp mắt lại, sau đó trợn hai mắt lên:
Ngươi nói gì?
Lúc này ngay cả Labrador đứng cạnh cũng ngẩn người không biết Viên Mục Dã muốn làm trò gì. Thật ra, sở dĩ Viên Mục Dã muốn loại bỏ Labrador đi chính là vì muốn giúp hắn... Rõ ràng hắn muốn biết chuyện về mẹ đẻ mình, nhưng vì kiêng nể cha mình cho nên đến giờ vẫn không dám hỏi câu nào.
Sau khi Labrador đi ra, Viên Mục Dã nghiêm nghị nói với Abragon:
Thủ lĩnh, những điều tôi nói tiếp theo có thể sẽ liên quan đến hai bí mật chưa từng được nhắc đến của người Tamarin, tại hạ hy vọng thủ lĩnh hiểu rõ, bất luận sau đây tôi có nói điều gì... thì đều không hề cố ý mạo phạm đến Tamarin, cho nên hy vọng ngài có thể bỏ qua tội chết của tôi.
Lúc này ánh mắt Abragon nhìn Viên Mục Dã đã không còn thân thiện nữa, dù sao ở trong lòng ông ta Viên Mục Dã chỉ là một vu sư đến từ Bắc Tấn, cho nên mỗi câu nói của cậu đều mang theo một
mục đích
nào đó, bởi vậy Abragon tuyệt đối sẽ không tùy tiện tin tưởng lời nói của Viên Mục Dã...
Viên Mục Dã cũng hiểu rõ điều này nên cậu từ tốn nói sang chuyện thứ hai:
Chuyện thứ hai Đại phi Saran Ruoya muốn tại hạ chuyển lời có liên quan đến thiếu chủ Labrador, đây cũng là lý do vì sao tại hạ muốn thiếu chủ tránh mặt...
Lời này của Viên Mục Dã càng khiến Abragon thêm kinh hãi, có lẽ chuyện liên quan đến Đại phi Saran Ruoya của Tamarin không giữ được bí mật hoàn toàn với Bắc Tấn, nhưng việc liên quan đến thân thế của Labrador... hẳn chỉ nên có một mình ông ta biết mới đúng.
Viên Mục Dã nhìn vẻ mặt của Abragon thì đã có được đáp án, xem ra suy đoán của cậu đúng đến tám, chín mươi phần trăm rồi. Viên Mục Dã trầm giọng nói:
Đại phi muốn tại hạ chuyển lời đến thủ lĩnh, Labrador đã trưởng thành, có quyền được biết mẹ ruột của mình là ai... Một người nếu ngay cả mẹ ruột của mình là ai cũng không biết, thì người đó sao có thể trở thành một thủ lĩnh tốt, thống lĩnh cả bộ tộc Tamarin chứ?
Nếu như chuyện đầu tiên Viên Mục Dã nói ra đã khiến dây thần kinh nhạy cảm của Abragon xúc động, thì khi cậu nói chuyện thứ hai đã chạm vào ranh giới cuối cùng của ông ta, sắc mặt ông ta tái xanh:
Là ai đã phái ngươi đến đây, vì sao lại biết những chuyện này?
Viên Mục Dã không hề để tâm đến cơn giận lôi đình của Abragon, sắc mặt cậu không hề thay đổi, cậu nói:
Như ngài đã nói, tại hạ chỉ là một người ngoại tộc, nếu như không phải có thể nói chuyện với Đại phi Saran Ruoya thì sao có thể biết được hai bí mật này của Tamarin chứ?
Abragon cười lạnh:
Người Bắc Tấn trước nay luôn rất giảo hoạt, ngươi chính là kế sách mới để chúng đối phó với người Tamarin đúng không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.