• 4,016

Chương 835: Sự kiện máy bay rơi


Một chiếc máy bay ném bom B-25 của nước X bị trục trặc khi bay qua hòn đảo và đâm xuống phía Nam hòn đảo mà không hề được cảnh báo trướ8c. Sau đó quân đội nước X đã liên hệ với chính phủ nước K, thông báo trên chiếc B-25 đó có một quả bom Hydro kiểu H-781.

Năm đ3ó, vị trí của hòn đảo nhỏ kia cực kỳ hẻo lánh, thông tin liên lạc rất lạc hậu, thường xuyên bị mất kết nối với thế giới bên ngoài do t9hời tiết, nên dù có tai nạn xảy ra trên đảo thì bên ngoài cũng khó phát hiện ra.

Thông tin do lão Lâm cung cấp không giải thíc6h chi tiết sau đó vấn đề được giải quyết thế nào, cũng không biết nước X đã bồi thường cho nước K bao nhiêu tiền, tóm lại vấn đề này n5hanh chóng bị chìm xuồng trong những năm tháng thông tin không phát triển ấy.
Tiến sĩ Doyle và lão Lâm từng gặp nhau tại một hội thảo về môi trường ở Berlin, hai người họ trò chuyện khá vui vẻ, vì vậy trong lúc tuyệt vọng, Tiến sĩ Doyle đã nghĩ đến việc nhờ số 54 giúp đỡ.
Lão Lâm đã xem xét kỹ những số liệu do Tiến sĩ Doyle gửi cho và cảm thấy bức xạ hạt nhân trên đảo không phải vấn đề lớn, miễn là công việc phòng hộ được thực hiện đúng cách, rất có thể những nhà khoa học kia đã mất liên lạc vì chuyện khác...
Hơn nữa, khi lão Lâm liên lạc với Tiến sĩ Doyle, anh ta cũng nói rõ rằng đã gần một tháng kể từ khi vụ việc xảy ra, vì vậy ngay cả khi họ lên đảo để cứu người, khả năng nhóm nhân viên đó còn sống là rất mong manh.
Hòn đảo nhỏ này đã bị bỏ hoang hơn 50 năm do sự cố ô nhiễm hạt nhân năm đó, lý do khiến quá khứ phủ đầy bụi này bị lật lại là vì một tháng trước, một tổ chức nghiên cứu khoa học của nước K đã xin chính quyền địa phương cho phép lên đảo để khảo sát việc ô nhiễm hạt nhân có ảnh hưởng thế nào với hệ sinh thái trên đảo...
Sau nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng chính quyền địa phương cũng chấp nhận đơn xin. Cơ quan nghiên cứu khoa học đã cử một nhóm các nhà nghiên cứu lên đảo để tiến hành công việc, nhưng nhóm các nhà khoa học này lại bị mất liên lạc không lâu sau khi lên đảo.
Theo quan điểm của chính phủ nước K, đây chỉ là một cuộc điều tra khoa học thông thường, ngay cả khi bức xạ hạt nhân vượt quá tiêu chuẩn cho phép, thì các thành viên trong đội lên đảo đều là người chuyên nghiệp, bọn họ đương nhiên biết cách bảo vệ mình khỏi bức xạ hạt nhân, vì vậy không ai ngờ được đội ngũ này lại xảy ra chuyện.
Mặc dù sau đó quân đội nước K đã cử người lên đảo để giải cứu, nhưng họ chỉ dám tiến hành một cuộc tìm kiếm đơn giản ở rìa đảo... Vì theo dữ liệu của máy đo phóng xạ mà họ mang theo, bức xạ hạt nhân ở đây đã vượt xa mức cơ thể con người có thể chịu được, cho nên cứ lên đảo tương đương với việc tự sát.
Tất nhiên, cơ quan tổ chức cuộc thám hiểm khoa học này không chịu từ bỏ những nhà khoa học đã lên đảo, họ chỉ có thể tuyển những người từ các quốc gia khác lên đảo cứu hộ...
Thật không may, mặc dù người đứng đầu cơ quan nghiên cứu khoa học này là Tiến sĩ Doyle đã nhiều lần đảm bảo rằng cơ quan của họ sẽ cung cấp các bộ quần áo bảo vệ chống phóng xạ có hệ số an toàn cao nhất thế giới, nhưng vì nhóm người trước đó đến hòn đảo đã biến mất khi mặc những bộ trang bị này, nên hầu như không có ai sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình để lên đảo cứu người.
Tiến sĩ Doyle nói rằng anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện này, điều mà Tiến sĩ Doyle muốn biết là đã có chuyện gì xảy ra khiến cả nhóm bị mất liên lạc, nếu không làm rõ vấn đề này thì một loạt các hạng mục nghiên cứu ở trên hòn đảo nhỏ vô danh đó sẽ bị ngừng lại hết.
Nguyên nhân mà Đoàn Phong không muốn đi cũng rất đơn giản, là vì các thành viên của số 54 không đủ kinh nghiệm đối phó với hoàn cảnh bị ô nhiễm phóng xạ như thế này. Hơn nữa Viên Mục Dã vừa tiêm thuốc ức chế mới nên vẫn chưa ổn định, vì thế bọn họ không thích hợp tham gia hoạt động cứu hộ trên đảo.
Nói gì thì nói, Đoàn Phong cũng là người dẫn đầu những người thực sự lên đảo, nên nếu anh ta không đồng ý, lão Lâm tất nhiên sẽ không ép buộc... Nhưng Viên Mục Dã nhận thấy được lão Lâm thật sự rất muốn nhận vụ này, bởi vì như vậy anh ta sẽ có thể lấy được toàn bộ dữ liệu về hệ thống sinh thái trên đảo.
Buổi trưa ăn cơm xong, Viên Mục Dã bèn bàn với Đoàn Phong:
Thật ra cơ thể tôi không có vấn đề gì đâu, mặc dù tôi nên quan sát vài ngày sau khi tiêm thuốc ức chế, nhưng lần nào đến ngày thứ hai cũng đã ổn định rồi mà.


Đoàn Phong thở dài, nói:
Hòn đảo đó đã không có dấu vết hoạt động của con người trong hơn 50 năm, thông tin về vụ việc xảy ra năm đó cũng không rõ ràng, vụ tai nạn đã khiến hòn đảo và cư dân trên đảo bị tổn hại đến mức nào cũng không được nhắc đến, cậu cảm thấy chuyện này bình thường sao?


Viên Mục Dã suy nghĩ một lúc rồi nói:
Đúng là có điều gì đó không bình thường, nhưng anh đừng quên là chuyện này xảy ra trong thời kỳ chiến tranh, cho nên hẳn là có rất nhiều nguyên nhân khiến lúc ấy phải dìm vụ này xuống... Mà biết đâu những nhân viên nghiên cứu khoa học đó vẫn còn sống thì sao? Vì thế chúng ta là hy vọng duy nhất của họ.


Đoàn Phong nghe xong lại lắc đầu, nói:
Không biết lão Lâm đã cho cậu uống thuốc gì mà cậu dám đến một nơi như vậy? Bức xạ hạt nhân nguy hiểm hơn bất kỳ con quái vật nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nó không thể nhìn và cũng không thể chạm đến, một khi cơ thể bị tổn thương bởi bức xạ hạt nhân... sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục được, hơn nữa còn tiếp tục trở nên xấu đi cho đến khi chết.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.