Chương 836: Hoa bách hợp
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1172 chữ
- 2022-02-08 03:38:33
Lão Lâm thấy Viên Mục Dã lo lắng, thì bèn nói:
Đừng lo lắng vội, chờ thêm xem thế nào, có lẽ chỉ là thiết bị truyền tin có vấ8n đề thôi... Dù sao thì lượng phóng xạ trên đảo rất lớn, việc thiết bị liên lạc bị nhiễu sóng cũng là bình thường.
M3ặc dù Viên Mục Dã biết lão Lâm nói rất đúng, nhưng trong lòng cậu cảm thấy có sự bất an mơ hồ, cậu vẫn luôn nghĩ nếu nhóm Đoà9n Phong thực sự bị nhốt trên đảo thì mình nên làm thế nào.
Cứ như vậy Viên Mục Dã chìm đắm trong lo lắng và suy nghĩ 6này hai ngày, nhóm Đoàn Phong vẫn không hề có bất cứ liên lạc gì. Hơn nữa, sau khi mất liên lạc với nhóm cứu hộ thứ hai, Tiến5 sĩ Doyle gần như không thể tìm được người khác đi đến đảo nữa.
Càng nghĩ, Viên Mục Dã càng thấy mình không thể đợi thêm được nữa, nếu như bọn Đoàn Phong thực sự gặp nguy hiểm thì cứ tiếp tục chờ đợi như thế này chỉ làm lỡ mất thời cơ cứu người tốt nhất, thế nên Viên Mục Dã bảo lão Lâm đi tìm Tiến sĩ Doyle và nói với anh ta rằng cậu muốn lên đảo cứu người.
Ở thời điểm này lại có người chủ động muốn lên đảo cứu người, khiến Tiến sĩ Doyle cực kỳ vui mừng, nhưng khi anh ta nghe nói chỉ có một mình Viên Mục Dã lên đảo thì lo lắng bảo:
Một mình cậu lên đảo thật sự không sao chứ?
Viên Mục Dã biết một mình đi rất nguy hiểm, nhưng lúc này cậu không để ý được nhiều như vậy, cậu đưa một danh sách thiết bị cho Tiến sĩ Doyle và dặn:
Ngoại trừ các thiết bị bảo hộ phóng xạ ra, hy vọng anh có thể chuẩn bị giúp tôi những thứ ghi trên này...
Không còn cách nào, Viên Mục Dã đành phải dùng biện pháp cuối cùng, cậu liên hệ với Lệ Thần... Mặc dù Lệ Thần luôn né tránh sự truy đuổi của tập đoàn của Thạch Lỗi, nhưng trong đầu cậu ta có rất nhiều ký ức khi còn sống của cơ thể hiện tại, nên muốn tìm cách liên lạc với Thạch Lỗi không phải là việc khó.
Trong điện thoại Viên Mục Dã nói sơ qua tình cảnh nguy hiểm của mình cho Lệ Thần biết, hy vọng cậu ta có thể dùng danh nghĩa của mình liên hệ với Thạch Lỗi, bởi vì lúc này Viên Mục Dã thực sự không nghĩ ra được người nào có thể mạo hiểm đến giúp mình cứu người trong tình huống này nữa.
Lệ Thần nghe xong, im lặng mất giây rồi nói:
Được, tôi biết rồi.
Tiến sĩ Doyle nhận danh sách, nhìn qua rồi nói:
Về cơ bản thì không có vấn đề gì...
Nhưng khi nhìn đến cuối danh sách, anh ta cau mày hỏi:
Còn thêm năm túi máu 200cc? Cậu lo lắng những người mất tích có thể bị thương cần truyền máu sao?
Ở đây chỉ có mình lão Lâm biết vì sao Viên Mục Dã lại muốn mang theo năm túi máu 200cc, nên anh ta nói qua quýt:
Đại loại như vậy, anh nhanh đi chuẩn bị đi!
Tuy tiến sĩ Doyle không hiểu lắm, nhưng vẫn chuẩn bị đầy đủ các thứ được liệt kê trong danh sách, có điều trước khi đi anh ta vẫn không quên hỏi lão Lâm:
Năm túi máu đó cần nhóm máu gì?
Có cái gì thì lấy cái đó!
Lão Lâm đành nói vậy.
Sau khi Tiến sĩ Doyle đi, lão Lâm mới thì thầm với Viên Mục Dã:
Hay là để tôi gọi Đầu To đến nhé!
Viên Mục Dã lắc đầu:
Không được, tên nhóc đó còn chưa ổn định được như tôi, vẫn chưa rõ tình hình trên đảo như thế nào, nếu để cậu ta lên đảo thì có thể sẽ mang đến những tổn thương không thể dự đoán được cho cậu ta...
Lão Lâm thở dài:
Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không phải rơi vào tình huống vạn bất đắc dĩ... thì nhất định không được làm ẩu! Biết chưa?
Viên Mục Dã gật đầu:
Anh yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận...
Viên Mục Dã thật sự đã xác định tâm lý rõ ràng, nhưng trong lòng cậu không cảm thấy chắc chắn... Thứ có thể bắt giữ được Đoàn Phong thì nhất định không tầm thường, cho nên cậu phải tìm cho mình và mọi người một đường lui. Suy nghĩ một lúc, Viên Mục Dã nghĩ đến một người có thể giúp mình, có điều trước đây cậu luôn muốn nhanh chóng phủi sạch quan hệ với đối phương cho nên không hề lưu lại cách liên lạc với người đó.
Mặc dù Lệ thần chỉ nói mấy chữ đơn giản như vậy, nhưng từ trước đến nay Viên Mục Dã chưa từng nghi ngờ năng lực làm việc của hắn. Thế là xế chiều hôm đó, Viên Mục Dã mang theo tất cả các trang bị lên đảo, đi thuyền đến hòn đảo nhỏ ma quỷ kia...
Mặc dù trang bị chống phóng xạ của Tiến sĩ Doyle không nặng như tưởng tượng, nhưng dù sao vẫn bị khuất tầm nhìn, mà trong ba lô của Viên Mục Dã còn mang theo một số loại thuốc cấp cứu, vũ khí phòng ngự và túi máu, nên sau khi lên đảo, tốc độ của Viên Mục Dã cũng không quá nhanh.
Hơn nữa sau khi lên đảo, thiết bị bên hông Viên Mục Dã không ngừng vang lên tiếng
tít tít
, điều này có nghĩa vừa đặt chân lên đảo thì bức xạ hạt nhân xung quanh đã vượt qua ngưỡng mà con người có thể tiếp nhận được.
Nhìn tổng thể bên ngoài, hòn đảo nhỏ này không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, thậm chí có thể nói là nó có cảnh sắc rất đẹp, thực vật tươi tốt xanh um tùm bao trùm hòn đảo nhỏ, ngoại trừ thỉnh thoảng nhìn thấy dấu vết cuộc sống của con người, thì tổng thể hòn đảo mang dáng vẻ mà một đảo hoang nên có...
Viên Mục Dã hiểu thói quen của Đoàn Phong, sau khi lên đảo nhất định sẽ để lại ký hiệu ở ven đường, cho dù không phải để người phía sau có thể đi theo, thì ít nhất cũng có thể chắc chắn mình không lạc đường... Quả nhiên, Viên Mục Dã nhanh chóng nhìn thấy ký hiệu đặc thù của số 54, xem ra phương hướng của cậu không sai.
Không ngờ càng đi, Viên Mục Dã lại càng thấy tình hình không ổn, mặc dù phong cảnh trước mắt có vẻ rất ôn hòa, nhưng những thực vật này đều cao hơn nhiều so với tưởng tượng của Viên Mục Dã.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.