Chương 838: Không biết nguy hiểm
-
Viên Lão Quái Kỳ Án
- Lạc Lâm Lang
- 1133 chữ
- 2022-02-08 03:38:30
Sau đó Viên Mục Dã lại tiếp tục tìm được dấu hiệu của Đoàn Phong để lại, theo dấu vết trên đường thì đến chỗ này hành trình của bọn họ vẫn rất thuận l8ợi, không gặp phải vật cản nào...
Đến tận khi Viên Mục Dã đi đến một khu có những hòn đá kỳ lạ, những dấu vết ở trên tảng đá đã thu hút sự ch3ú ý của cậu... nếu Viên Mục Dã không nhìn nhầm thì hình như trên đó có dấu đạn bắn.
Cân nhắc đến nhóm đầu tiên lên đảo không hề mang theo vũ 9khí có tính sát thương như
súng đạn
, Viên Mục Dã có thể phỏng đoán những dấu vết này là do nhóm Đoàn Phong để lại. Có kết luận, Viên Mục Dã lập tức6 cảnh giác nhìn xung quanh, không biết lúc đó nhóm Đoàn Phong đã gặp phải thứ gì ở đây mà bắn nhiều đạn như vậy.
Kết quả khi Viên Mục Dã vất vả chạy thoát khỏi tổ kiến lại phát hiện mình không tìm được đánh dấu Đoàn Phong để lại nữa. Xem ra, lúc này một là Viên Mục Dã đã chạy sai hướng, hoặc bắt đầu từ chỗ này bọn Đoàn Phong không còn kịp để lại dấu hiệu nữa.
Mặc dù Viên Mục Dã đã học được cách tìm kiếm dấu vết trong rừng rậm của Đoàn Phong, nhưng thảm thực vật trên đảo này phát triển quá tươi tốt um tùm, dường như chỉ trong một đêm toàn bộ thực vật đã lớn lên rất nhiều, cho nên không có dấu hiệu, Viên Mục Dã không biết phải làm thế nào để tìm thấy dấu vết của bọn họ.
Không ngờ đúng lúc Viên Mục Dã không biết nên đi theo hướng nào, đột nhiên cậu ngửi thấy một mùi thối trong không khí, cậu tìm theo hướng phát ra mùi thì thấy một thi thể đen sì dán trên cây cổ thụ bất thình lình xuất hiện.
Mặc dù thi thể này cũng mặc bộ đồ chống phóng xạ giống Viên Mục Dã, nhưng từ mức độ phân hủy của thi thể có thể suy đoán đây là người của nhóm đầu tiên lên đảo, cũng chính là đồng nghiệp của
ông anh máu
kia.
Nhưng điều khiến Viên Mục Dã cảm thấy ngạc nhiên chính là kiểu chết của anh ta... thực sự không biết phải tả thế nào.
Đầu tiên, nơi này là một hoang đảo không có dấu vết của con người, hoặc trên lý thuyết thì phải gần năm mươi năm rồi không có dấu vết sinh sống của con người mới đúng, nhưng người đàn ông này chắc chắn là bị người khác treo trên cành cây.
Hơn nữa, nếu Viên Mục Dã không nhìn nhầm, những con kiến khổng lồ này đều thuộc loại kiến lửa sẽ cắn người, chỉ cần bị một con to bằng hạt gạo cắn một phát cũng đau đớn khó chịu rồi chứ đừng nói gì đến những con có kích cỡ khổng lồ thế này.
Viên Mục Dã vội vàng chạy ra khỏi khu rừng đá, không hề chậm chân một giây nào, dù sao cũng là do mình xâm phạm vào lãnh địa của người ta, nếu cứ đứng ngây ra ở đó không phải là tự dâng mồi ngon lên miệng chúng sao...
May mà thân thủ Viên Mục Dã cũng nhanh nhẹn, trước khi bầy kiến đuổi kịp đã chạy được ra ngoài, nhưng dù vậy trong lúc chạy cậu vẫn phải dùng đến súng, dù sao bị thứ này cắn một cái cũng không phải là đùa.
Từ mật độ vết đạn trên tảng 5đá có thể thấy tình hình lúc đó khá rối, cơ bản đều là bắn bừa, nhưng người của số 54 đều bắn súng rất tốt, cho dù không đến mức bách phát bách trúng nhưng cũng không tệ đến mức tất cả đều bắn vào đá chứ?
Ngay lúc Viên Mục Dã đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh huyên náo xung quanh rừng đá. Khi nhìn rõ hướng phát ra âm thanh, da đầu cậu căng lên, hóa ra đây đâu phải rừng đá kỳ lạ mà rõ ràng là một tổ kiến khổng lồ!
Phải nói trong đời này Viên Mục Dã đã nhìn thấy khá nhiều loài kiến, nhưng những con kiến to như con chuột thế này thì quả thật là lần đầu tiên, khó trách khi nhóm Đoàn Phong nhìn thấy lại nổ súng bừa bãi, ngay cả người bình tĩnh như Viên Mục Dã nhìn thấy đám kiến khổng lồ đi thành đàn thế này cũng ngẩn người.
Từ mức độ phân hủy của thi thể có thể suy đoán ra, đây chắc chắn không phải do nhóm Đoàn Phong làm, nhưng nói như vậy thì lại không hợp lý, bởi vì cũng không thể là đồng đội của anh ta giết người rồi treo lên cây được?!
Hơn nữa, phải nói đến nguyên nhân dẫn đến cái chết của người này, mặc dù tứ chi và đầu của anh ta đều không bị tổn thương, nhưng khi Viên Mục Dã nhìn chính diện thi thể, đẩy quần áo của anh ta ra thì phát hiện toàn bộ nội tạng đều không còn.
Nói thẳng ra là người này đã bị mổ bụng, sau đó bị moi toàn bộ ruột... loại thủ đoạn giết người tàn nhẫn như vậy cho dù là nhóm đầu tiên lên đảo, hay nhóm Đoàn Phong lên đảo thứ hai cũng không thể làm ra được.
Viên Mục Dã nhìn kỹ dây thừng được dùng để treo thi thể, phát hiện dây thừng này được chế tác từ một loại cỏ khô, cho dù là sinh vật biến dị đến mức nào cũng không thể có đủ trí tuệ để chế tác loại công cụ này, bởi vậy Viên Mục Dã suy đoán trên đảo này chắc chắn có sự sống của nhân loại.
Đương nhiên, điều này cũng không quá hợp lý, bởi vì cho dù có ngư dân may mắn sống sót trên đảo, cũng chắc chắn đã được chính phủ đưa đi điều trị. Mà phóng xạ hạt nhân gây ra tổn thương rất lớn đối với cơ thể con người, do đó theo thời gian trôi đi cho dù lúc đầu còn sống thì cứ ở đây cũng không sống được bao lâu.
Nhưng sợi dây thừng được đan lát theo mức độ trí tuệ cao này dù nhìn thế nào cũng giống như do con người làm ra, cho nên nhất thời Viên Mục Dã không dám chắc chắn liệu trước đó có hoạt động của con người trên hòn đảo này hay không ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.