• 2,956

Chương 843: Bạch tuộc


Viên Mục Dã quay lại nhìn Hoắc Nhiễm thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch, cậu ta nói:
Anh, em nói cho anh biết sau này em sẽ không bao giờ8 ăn mực nướng nữa!


Sau đó Viên Mục Dã nghe mỗi người kể một câu thì biết bọn họ đã phải trải qua chuyện đáng sợ gì...
Hóa ra sau khi bọn họ bị ném vào trong động không bao lâu thì Đoàn Phong đã cử động lại được, nhưng khi đó anh ta lại cảm thấy mình9 đang nằm trong nước, không biết bị thứ gì từ từ kéo đi... Và khi anh ta bật đèn pin chiếu vào thì trời ơi, hóa ra anh ta đang bị một6 con bạch tuộc khổng lồ kéo vào trong nước.
Hoắc Nhiễm vẫn không hiểu:
Vậy tại sao bọn họ lại bị biến thành dáng vẻ ma quỷ như thế?

Đoàn Phong trả lời:
Đó là bởi vì họ bị chính phủ nước K vứt bỏ...

Viên Mục Dã hỏi lại:
Bọn họ chỉ tịch thu đồ ăn, còn vũ khí thì để lại?


Có lẽ do bọn họ chưa từng nhìn thấy súng ngắn bao giờ...
Tằng Nam Nam nói.
Đại Quân cười:
Cái cứt ấy, tôi đoán bọn họ là hậu duệ của ngư dân trên đảo, nhưng vì nhiễm phóng xạ nên đã bị biến dị.


Sao có thể chứ? Theo tài liệu nói, khi đó trên đảo xảy ra vụ nổ rất lớn, không có người nào may mắn sống sót mà!
Hoắc Nhiễm tỏ ra nghi ngờ.
Viên Mục Dã thấy sắc mặt mọi người xanh xám thì thuận miệng hỏi:
Bao nhiêu lâu mọi người chưa ăn rồi?

Đại Quân nghe Viên Mục Dã hỏi thế thì bực quá, nói:
Từ sau khi chúng tôi lên đảo làm gì đã được ăn gì? Những người quái dị kia tịch thu hết đồ ăn trên người chúng tôi rồi, ngay cả cái kẹo cũng không để lại nữa...

Sau đó con bạch tuộc khổng lồ đột nhiên cảm thấy xúc tu bị đau đớn, theo bản năng nó buông bọn Đoàn Phong ra, họ nhanh chóng đến cứu Hoắc Nhiễm và Tằng Nam Nam vẫn còn đang bị tê liệt.
Bạch tuộc khổng lồ đương nhiên không chịu lỗ vốn bị mất hết đám thức ăn, thế là nó lại dùng xúc tu cuốn lấy Hoắc Nhiễm ở gần nó nhất, mà thuốc tê trên người tên nhóc này vẫn chưa hết tác dụng nên chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị con bạch tuộc khổng lồ cuốn lấy, sau đó chuẩn bị nhét vào trong cái miệng đầy răng rộng ngoác kia...
Viên Mục Dã vội vàng cởi bộ đồ chống phóng xạ trên người xuống, sau đó lấy ra một đống đồ ăn, cậu bảo:
Tôi chỉ có thể mang theo từng này thôi, mọi người nhanh chia nhau ăn đi!

Đại Quân nhìn thấy đồ ăn thì hai mắt lập tức phát sáng:
Bạn Viên chu đáo quá!
Nói xong vẫn không quên cho cậu một cái ôm thật chặt.
Trương Khai vỗ vỗ lên vai cậu ta:
Cậu thanh niên à, cậu vẫn còn non lắm, ai có thể cam đoan tài liệu nói đúng sự thật chứ?

Viên Mục Dã lấy máy thăm dò phóng xạ ra:
Địa hình hòn đảo này rất đặt biệt, ví dụ như nơi này trị số phóng xạ nằm ở ngưỡng an toàn, cả ở chỗ thung lũng kia cũng không vượt quá mức giới hạn. Điều này chứng tỏ lúc phát sinh sự cố, có một nhóm người đã trốn ở khu vực này nên may mắn sống sót.

Cũng may Đoàn Phong kịp thời nổ súng, bắn trúng xúc tu đang cuốn lấy Hoắc Nhiễm mới thuận lợi giải cứu được cậu ta từ miệng con bạch tuộc khổng lồ. Không ngờ đúng lúc này, vì bọn họ không còn sức níu của con bạch tuộc khổng lồ, cũng không nặng được như nó nên đã bị mạch nước ngầm trong hang cuốn vào chỗ sâu hơn.
May mắn là cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi sự kiềm chế của mạch nước ngầm, Đoàn Phong phát hiện ra cái hang này, bên trên nối thẳng với đỉnh núi cho nên không lo về dưỡng khí, đồng thời vì cửa hang rất hẹp nên con Bạch tuộc khổng lồ cũng không thể nào vào được, lúc đó bọn họ mới coi như tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Đoàn Phong thực sự không thể tin trên đời này lại có5 con bạch tuộc lớn đến như thế! Ngay lúc Đoàn Phong vừa tỉnh lại thì bị bạch tuộc khổng lồ ấn xuống nước, cùng lúc đó, Đoàn Phong phát hiện ra không chỉ có anh ta, mấy người Trương Khai và Đại Quân cũng đều bị đám xúc tu của con bạch tuộc này kéo vào trong nước.
Đại Quân và Trương khai vừa xuống nước thì tỉnh lại, mặc dù bọn họ cũng vô cùng kinh hãi, nhưng không thể để mặc con bạch tuộc kéo mình xuống nước dìm chết đuối được, cho nên họ vội vàng sờ súng bên người... May mắn là những người dân bản địa này không lục soát cướp đi vũ khí trên người họ, lúc này mới đảm bảo được một đường lui cho họ.
Đoàn Phong bực mình:
Có làm được cái gì chứ? Chẳng phải bây giờ cậu cũng bị nhốt ở đây rồi sao? Nhìn cậu là biết tự mình đến đây rồi... mà làm sao cậu tìm được chỗ này?

Viên Mục Dã cười khổ kể lại những chuyện mình gặp phải sau khi lên đảo cho đến khi gặp được bọn họ, Trương Khai bật cười, nói:
Được đấy anh Viên, anh mất có hai thỏi sô cô la là có thể dụ được một dân bản địa theo mình rồi!

Vừa nghĩ đến người bị treo trên cành cây kia, Viên Mục Dã thở dài:
Các cậu nên hài lòng đi, may mà các cậu bị đem làm đồ ăn cho bạch tuộc khổng lồ đấy...

Hoắc Nhiễm nghĩ mà thấy sợ:
Em nghe nói ở châu Mỹ có một bộ tộc ăn thịt người, chuyên ăn nội tạng con người... Các anh nói xem đám người quái dị kia có phải hậu duệ của bọn họ không!

Sở dĩ nói là tạm thời, bởi vì lối ra ở phía trên phải cách chỗ này ba, bốn mươi mét, trừ khi mọc cánh nếu không chắc chắn không trèo lên được, mà hang này cách vị trí bọn họ bị mạch nước ngầm cuốn xuống quá xa, không có thiết bị lặn thì rất khó để bơi về...
Điều quan trọng nhất là khi bọn họ bị mạch nước ngầm cuốn đến nơi này, trong lúc bối rối họ không nhìn rõ hành trình như thế nào, cho dù một người có thể lặn một hơi dài như vậy nhưng nếu không biết đường thì một khi đi nhầm sẽ không có mặt nước để nổi lên lấy hơi... thế không phải là chết chắc sao.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.