• 2,961

Chương 844: Truyền khí


Viên Mục Dã thấy mọi người vẫn còn tâm trạng để nói đùa thì biết tình trạng của họ cũng không tệ lắm, không ngờ lúc này cảm giác đói bụn8g lại truyền đến nhắc nhở Viên Mục Dã rằng đã tám, chín tiếng đồng hồ cậu chưa ăn uống gì rồi.

Nghĩ vậy, Viên Mục Dã sờ sờ lên 3người... bởi vì phải lặn xuống nước cho nên Viên Mục Dã chỉ mang theo những đồ ăn mà nhóm Đoàn Phong có thể ăn, và một túi máu để dùng 9trong trường hợp khẩn cấp.
Thật ra phản ứng bài xích lần này của Viên Mục Dã rất kỳ lạ, trước khi đến đây cậu luôn lo lắng mìn5h sẽ tuột xích ở thời điểm mấu chốt... kết quả sợ cái gì cái đó đến.
Nhưng sau khi Viên Mục Dã biết đội Đoàn Phong bị mất liên lạc, bởi vì quá lo lắng nên cũng không để tâm đến chuyện kia nữa, dù sao sốt hay không sốt thì cậu cũng phải lên đảo cứu người... Không ngờ không coi nó là chuyện thì đúng là không có chuyện thật.
Sau khi tất cả mọi người ăn xong thì ngồi quây lại bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì, dù sao đây cũng không phải là nơi có thể ở lâu... Nhưng muốn ra ngoài cũng không dễ, tuy rằng bọn họ có thể bình an đi vào đây, đương nhiên cũng có thể thuận lợi đi ra ngoài.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, việc bọn họ đến được đây có tồn tại tính ngẫu nhiên, đó chính là mạch nước ngầm trong hang đẩy họ đến nơi này, muốn quay lại đường cũ... là rất khó, nếu đi được nửa đường rồi bị mất phương hướng thì chỉ có kết cục chết đuối trong dòng nước ngầm này.
Viên Mục Dã thấy cũng đúng nên không nói gì nữa, Đoàn Phong cầm lấy túi đồ cấp cứu và mở ra xem:
Sao lúc trước lão già Doyle kia không chuẩn bị túi cấp cứu cho chúng ta chứ?

Viên Mục Dã giải thích:
Là tôi bắt ông ta chuẩn bị đấy, tôi sợ nhỡ đâu đồ bảo hộ của mọi người bị hỏng nên có thuốc kháng được chút nào hay chút đấy...

Trong lúc mọi người đang mặt ủ màu chau, Viên Mục Dã lại đột nhiên nhớ đến việc sau khi mọi người bị dân bản địa bắt được không biết có bị phơi nhiễm phóng xạ hạt nhân không, nên vội vàng lấy túi cấp cứu trên người xuống và bảo:
Đúng rồi, ở đây có một ít thuốc kháng phóng xạ, mọi người uống vào đi?

Không ngờ Đại Quân lại khoát tay:
Không cần đâu, thuốc uống này vào sẽ bị tiêu chảy, tôi cũng không muốn tống hết những thứ vừa ăn vào ra ngoài, chúng ta đâu biết sẽ phải ở lại đây bao lâu nữa đâu!

Nghe Viên Mục Dã trả lời qua loa, Đoàn Phong hừ một tiếng:
Lão Lâm đáng chết này, không làm được chuyện gì đáng tin cả, sao lúc mới quen tôi lại bị anh ta lừa, còn tưởng rằng anh ta là một người rất đáng tin cậy chứ?

Viên Mục Dã nhớ lại lần đầu tiên mình nhìn thấy lão Lâm, đúng là rất có dáng vẻ thần bí, cậu cười nói:
Đúng vậy nhỉ, bây giờ nghĩ lại mới thấy lúc đó dường như rất qua loa...

Đại Quân cầm một cái lên, mở ra và nói:
Thứ này nếu thổi đầy khí vào thì sức nổi cũng rất lớn đấy, mang theo nó có lẽ cũng giảm được bớt độ chìm dưới nước!

Đoàn Phong trêu:
Cậu thì cần gì tốn hơi, chỉ cần thổi một hơi là đủ rồi.

Không ngờ sau khi Đoàn Phong lục túi đồ khẩn cấp thì lại moi ra được một hộp bao cao su, anh ta bật cười hỏi Viên Mục Dã:
Thứ này cũng là cậu bảo Doyle chuẩn bị sao?

Viên Mục Dã lúng túng nói:
Thứ này có rất nhiều tác dụng đó, có thể làm đai cần máu, có thể chống nước... cũng có thể đựng nước.

Nhưng nếu như đụng độ lại thì khác, lần này là kẻ thù gặp lại nhau, đến lúc đó song phương đều ra hết sức... có thể kết cục của bọn họ sẽ giống như người thanh niên bị kéo đứt nửa người kia.
Tóm lại, phân tích đi phân tích lại, cuối cùng bọn họ đều đưa ra một kết luận là cho dù chọn con đường nào, tiến lên hay lùi lại vẫn chỉ có một kết cục, là chết.
Đương nhiên, bọn họ có thể tiếp tục thuận theo mạch nước bơi vào chỗ sâu hơn, dù sao con bạch tuộc khổng lồ kia có thể đi vào thì chắc chắn lối ra sẽ không nhỏ.
Nhưng con đường này không hề dễ dàng hơn việc quay lại con đường cũ, việc khó giải quyết đầu tiên chính là con bạch tuộc khổng lồ kia. Lần trước bọn họ có thể thoát khỏi nó hoàn toàn là do yếu tố bất ngờ, có lẽ nó cũng chưa từng gặp phải sự phản kháng của con mồi cho nên nhất thời không kịp phản ứng mới để nhóm Đoàn Phong tìm được sơ hở.
Lúc này Đoàn Phong nhìn về phía Viên Mục Dã:
Cậu thấy thế nào? Còn sốt không?

Viên Mục Dã 6lắc đầu:
Không sao rồi...

Đoàn Phong gật đầu:
Đúng thế, có lẽ người phát minh ra thứ này cũng không ngờ nó lại có nhiều tác dụng đến thế...

Không ngờ Đoàn Phong nói được một nửa lại vỗ đầu kêu lên:
Chúng ta có thể dùng thứ này để cấp không khí dưới nước!

Trương Khai thấy tổng cộng có ba cái thì chửi đổng nói:
Lão bủn xỉn Doyle này quá keo kiệt, tất cả chỉ có ba cái! Không đủ một người dùng!


Đoàn Phong nói với Trương Khai:
Để tôi và Viên ra ngoài tìm viện binh trước, nếu như trong vòng một ngày chúng tôi không quay lại... thì cậu dùng cái còn lại cấp khí bơi ra ngoài cầu cứu!


Bây giờ đã có cách kéo dài thời gian ở dưới nước nên đương nhiên bọn họ sẽ không chọn đường có con bạch tuộc khổng lồ, có điều mạch nước ngầm cũng rất nguy hiểm...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Viên Lão Quái Kỳ Án.